Đế Quốc Thiên Phong

Chương 26 : Nam Môn Quan đại thắng

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Vừa mới đây thôi, Nam Môn quan hùng cứ trên sơn mạch núi Đoạn Long còn là một cửa ải vĩnh viễn không thể vượt qua trong lòng quân nhân của Đế quốc Thiên Phong hùng mạnh.



Nhưng hôm nay, đã có người đánh tan cửa quan mà trong mười năm nay, người Đế quốc Thiên Phong không dám tấn công một lần nào.



Một trận giết chóc cũng là một trường danh lợi.



Nam Môn quan bị chiếm, Thiển Thuỷ Thanh một trận thành công!



Lúc này đứng trên đầu tường Nam Môn quan nhìn ra ngoài xa, chính là một dãy Bàn Sơn kéo dài liên miên bất tuyệt. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m



Phía dưới chân núi chính là thành Cô Tinh, nơi Đế quốc Thiên Phong đã từng đối chọi với Đế quốc Chỉ Thuỷ trong vòng mười năm nay.



Giây phút này có lẽ Hồng Bắc Minh đã nghe Lý Quy báo cáo, có lẽ đang nổi giận tới mức lỗ tai bốc khói?



Không biết khi hắn nghe tin Nam Môn quan đã rơi vào tay quân của Đế quốc Thiên Phong, vẻ mặt của hắn sẽ như thế nào?



Không biết khi Lý Quy nghe tin này, vẻ mặt của hắn sẽ như thế nào?



Nghĩ đến đây, Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy vui vẻ nở nụ cười.



Hai tay Thiển Thuỷ Thanh đặt trên bờ tường dày nặng của Nam Môn quan, nhẹ nhàng vuốt ve khối đá thật to, cảm nhận sự thô ráp của nó, lý tưởng hào hùng trong lòng hắn cũng bốc cao.



Tam Trùng Thiên!



Lúc này mới đánh hạ được một mà thôi!



Thanh âm ồm ồm của Phương Hổ vang lên sau lưng:



- Thiển Vệ Giáo, Vô Song tới!



Xuất phát từ lòng kính trọng đối với Thiển Thuỷ Thanh, Phương Hổ không còn gọi hắn là Thiển huynh đệ nữa.



Phía sau, hình bóng gầy nhỏ của Vô Song có vẻ cô đơn hiu quạnh trong gió núi, sắc mặt của hắn tái nhợt, không còn chút máu.



Thiển Thuỷ Thanh vẫy vẫy tay với hắn:



- Tới đây!



Vô Song khẽ khàng cất bước.



Thiển Thuỷ Thanh cau mày:



- Đi nhanh chút, ngươi làm sao vậy? Giống hệt nữ nhân, không khác chút nào!



Phương Hổ cười hăng hắc:



- Tiểu tử này biết hắn có lỗi với ngươi, không còn mặt mũi gặp ngươi, hắn nói hắn phải tự sát tạ tội!




- Ủa? Tên tù phạm kia là ai?



- Trong sổ ghi tên hắn là Dịch Tinh Hàn.



Thiển Thuỷ Thanh nhướng nhướng mày, là hắn sao?



Tuy rằng trong lao ngục đầy người, nhưng Thiển Thuỷ Thanh chỉ liếc mắt một cái là thấy tên tù phạm ấy.



Dịch Tinh Hàn, chính là tên binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ cuối cùng trên thảo nguyên.



Rốt cục hắn cũng thoát khỏi đại thảo nguyên mênh mông sao?



Điểm khác biệt duy nhất chính là, lúc trước kẻ đuổi theo hắn và Vân Nghê chính là một thiếu niên hăng hái, võ công cao cường, nhưng hiện giờ toàn thân hắn đầy vết thương, cực hình tra tấn làm cho vết thương trên người hắn dày đặc như mạng nhện, nhìn qua vô cùng ghê rợn, làm người khác phải sợ hãi.



Thương thế như vậy, đổi là một người khác e rằng đã chết từ lâu, nhưng Dịch Tinh Hàn vẫn còn sống.



Hắn thậm chí còn có thể nở một nụ cười khi thấy Thiển Thuỷ Thanh, làm cho khoé miệng tạo nên một vết hằn trông vô cùng quái dị.



Bước nhanh đến bên cạnh Dịch Tinh Hàn, Thiển Thuỷ Thanh cau mày hỏi:



- Ngươi phạm tội gì mà bị tra tấn đến nông nỗi này?



- Đồn nhảm làm lòng quân suy sụp, dao động nền tảng Đế quốc!



Mấy lời này chính là tự miệng Dịch Tinh Hàn lạnh lùng thốt ra.



Nỗi kinh ngạc làm cho Thiển Thuỷ Thanh đầy mê hoặc: Đây chính là tội nặng, đáng tru di cửu tộc!



- Ta còn tưởng rằng ngươi là quân nhân trung thành nhất của Đế quốc Chỉ Thuỷ.



Dịch Tinh Hàn ngạo nghễ trả lời:



- Trước sau ta vẫn vậy!



- Vậy nói cho ta biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi lâm vào hoàn cảnh như ngày hôm nay?



Ánh mắt Dịch Tinh Hàn tràn đầy tức giận:



- Ngươi đừng có mơ!



Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười quay đầu nhìn quanh một vòng, gần đó còn có mười mấy tên quan quân đang bị giam giữ. Hắn cao giọng quát:



- Ai có thể kể cho ta nghe về tình huống của tên tù phạm này, ta lập tức cho hắn ra khỏi phòng giam, cho ăn uống đầy đủ!



Một chiêu này, là hắn vừa học được của Lý Quy...