Đế Quốc Thiên Phong

Chương 215 : Sự bảo vệ cuối cùng

Ngày đăng: 16:39 18/04/20


So sánh với vinh quang và ích lợi mà chiếc huân chương Tử Tâm mang đến, chức Doanh Chủ nho nhỏ kia chẳng đáng kể gì. Đương nhiên chỉ có Thiển Thuỷ Thanh tự biết, nếu nói huân chương Tử Tâm là lá bùa hộ mạng cho bản thân mình, như vậy chức Doanh Chủ này chính là bước đầu cho công cuộc khởi công lập nghiệp của hắn về sau, là một thanh kiếm có một không hai để sau này hắn có thể ngạo chỉ thiên hạ...



Văn kiện chính thức tuyên cáo thiên hạ về việc phong thưởng một loạt này đến từ thành Thương Thiên, làm cho khắp cả đại lục Quan Lan rung động.



Quân Đế quốc Thiên Phong mở tiệc ăn mừng, các quốc gia xung quanh đều cảm thấy sợ hãi.



Không ngờ Tam Trùng Thiên chỉ trong một ngày một đêm mất đi hai toà thành quan trọng yếu nhất, một cái tên bất ngờ loé sáng, lọt vào tầm nhìn của mọi người.



Thiển Thuỷ Thanh chỉ là một tên tân binh, mới vừa nhập ngũ ba tháng nhưng đã lập được chiến công hiển hách, sáng tạo vô số kỳ tích.



Hắn lấy lực một mình cứu đội vận lương.



Lấy một ngàn nhân mã công chiếm Nam Môn quan.



Lấy tám trăm thiết kỵ tập kích Bắc Môn quan, phá nổ tường Bắc Môn quan.



Một thân chiến đấu dũng mãnh, lại can đảm hơn người, trí dũng song toàn, lại thêm thủ đoạn tàn nhẫn cay độc.



Có lời đồn rằng, sau khi Thiển Thuỷ Thanh công chiếm Nam Môn quan, trong một đêm tàn sát tất cả tù binh trong Nam Môn quan. Nhưng quân Đế quốc Thiên Phong phủ nhận tin này, lời đồn lại nói rằng chỉ là muốn giữ thể diện mà thôi.



Danh hiệu Thiên Phong Chi Hồ (con cáo của Thiên Phong) được mọi người xưng tặng, chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp nơi, sau Liệt Cuồng Diễm, một vị tướng xuất sắc tài ba đã xuất hiện ở Đế quốc Thiên Phong. Nếu nói Liệt Cuồng Diễm giỏi về binh pháp, chỉ huy điều động chinh chiến sa trường, thì Thiển Thuỷ Thanh giỏi về công thành hạ trại, tập kích bất ngờ. Hành động vĩ đại bay qua Lạc Ưng nhai, chiếm Nam Môn quan dễ dàng đã trở thành một trận chiến kinh điển, được ghi vào trong sách sử của đại lục Quan Lan, gọi là Nam Môn quan Đột Tập Chiến.



Về khuyết điểm mà Thiển Thuỷ Thanh phạm phải, chẳng những không trở thành vết nhơ trong đời hắn, ngược lại trở thành nỗi kiêu ngạo của tất cả quân nhân Đế quốc Thiên Phong. Từ nay về sau, Hành Trường Thuận trở thành một cái tên vô cùng sỉ nhục, Thiển Thuỷ Thanh trở thành hán tử đầy nghĩa khí. Ngay cả Huyết Phong Kỳ Lý Quy cũng đã bị Thương Dã Vọng cảnh cáo nghiêm khắc: Không được tìm cách sinh sự với Thiển Thuỷ Thanh nữa, cái chết Hành Trường Thuận chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi! Vì biểu hiện của Lý Quy trong hội nghị quân sự, phạt đóng cửa tự kiểm điểm ba ngày.



Đêm nay trong Bắc Môn quan, mấy vạn tướng sĩ cùng hô một cái tên thắng lợi.



Ngồi bên cửa sổ doanh nhìn ra đống lửa trại, thấy các binh sĩ quây quần cùng một chỗ uống rượu ăn thịt, cao giọng cười đùa, nói chuyện vô cùng khoái trá, Thiển Thuỷ Thanh đột nhiên cảm thấy rằng, thì ra cuộc sống vẫn có cái đáng giá để cho mình phấn đấu.



Sau một trường đại chiến, tinh thần thả lỏng rốt cục có thể cảm thụ được tất cả vinh quang và sự tôn sùng của mọi người, cảm thấy tất cả những cố gắng của mình rốt cục cũng được đền đáp một cách xứng đáng. Trong cõi vô minh dường như đã định sẵn, đã sắp xếp vận mệnh cho mình, định trước cho mình một con đường đầy chông gai hiểm trở.



Có đôi khi hắn nghĩ rằng, nếu mình biết trước Liệt Cuồng Diễm chính là Cuồng Long võ sĩ, trong lòng chắc chắn sẽ trở nên ỷ lại. Vì vậy chắc sẽ không phiêu lưu mạo hiểm đi tấn công Nam Môn quan, do đó, công lao đánh hạ hai quan Nam Bắc sẽ không bao giờ thuộc về mình được.



Con người sống trong đời, có khi nhờ vào nghịch cảnh mới có thể phát huy ra lực lượng lớn nhất của bản thân mình. Hôm nay bản thân mình có thể ngồi vào chức Doanh Chủ chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, người mà mình nên cảm tạ không phải là ai khác, hoàn toàn chính là những kẻ rắp tâm hại mình: Nam Vô Thương và Hành Trường Thuận.



Nghĩ đến đây, hắn khẽ mỉm cười.



Bên ngoài doanh vang lên một thanh âm:



- Thiển Doanh Chủ!



Là Vô Song.



Thiển Thuỷ Thanh khẽ nhướng mày, tiểu tử này, rốt cục chịu tới gặp mình rồi sao?



- Vào đi!



Vài giọt mưa lấm tấm trên gương mặt quật cường của hắn, môi dưới mím chặt, lộ ra vẻ kiên nghị không hề biết sợ.



- Ta đến để chào từ biệt...



- Chào từ biệt?



Thiển Thuỷ Thanh nhìn hắn:



- Sao vậy? Vẫn chưa nghĩ thông suốt hay sao?



- Không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ!



- Cho nên ngươi muốn rời đi sao?



- Phải!



Thiển Thuỷ Thanh lại hỏi:



- Chuẩn bị đi đâu?



- Đâu cũng được, lưu lãng khắp nơi, bốn biển là nhà...miễn là càng rời xa chiến tranh càng tốt.



- Ủa?



Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:



- Phía Tây Đế quốc Thiên Phong, Công quốc Thánh Uy Nhĩ đang giằng co với Quân đoàn Tường Long tại hành lang Thánh Khiết. Phía Đông Nam là Quân đoàn Ưng Dương đối với đế quốc Kinh Hồng như hổ đói rình mồi. Phía Bắc Đế quốc Thiên Phong, Quân đoàn Tuyết Phong cùng người đế quốc Mạch Gia bên sông Ác Lãng lúc nào cũng có thể xảy ra chiến sự. Phía Đông của Đế quốc Thiên Phong là nơi đây, chúng ta đang phân cao thấp cùng Đế quốc Chỉ Thuỷ. Hiện tại tuy rằng rất nhiều nơi không có khói lửa chiến tranh, nhưng ta dám khẳng định, chỉ cần thành Kinh Viễn bị đánh chiếm, ắt các quốc gia khác sẽ có động tĩnh. Đến lúc đó, nếu ngươi muốn tìm một chỗ không có chiến tranh, e rằng sẽ rất khó khăn!



Vô Song ngẩn người ra, một lúc sau chợt thốt:



- Chẳng lẽ trên thế giới này không có chỗ nào là không có chiến tranh sao?



- Thế giới này vĩnh viễn không có một tấc đất nào là có hoà bình!



Giọng Thiển Thuỷ Thanh vô cùng khẳng định.



- Nhưng ta không muốn cứ chém giết với nhau như vậy mãi!



Vô Song kêu to:



- Ta không trách ngươi, Thiển thiếu, ta bội phục ngươi, sùng bái ngươi! Nhưng ta không có cách nào chấp nhận chuyện ngươi giết một lúc gần bốn ngàn tên tù binh, bọn họ cũng là người kia mà! Ta không ngờ ngươi lạnh lùng hạ lệnh như vậy, giết đến máu chảy thành sông, giết đến không còn nhân tính!



Thiển Thuỷ Thanh khẽ cúi đầu, nhìn xuống đôi tay của mình.



Đôi tay này hiện tại đã dính đầy máu tươi.



- Vô Song, sinh vào thời loạn, nếu không phải ta giết người thì người giết ta. Cả đời này của ta e rằng sẽ không thoát khỏi vận mệnh là một tên đồ tể, nhưng từ sâu trong đáy lòng ta, ta tự thấy vẫn có một nơi sạch sẽ, không bị máu tươi làm ô nhiễm. Ta không thể bảo đảm với ngươi trong những trận chiến sau này, không giết thêm những người không nên giết! Nhưng ta có thể khẳng định với ngươi rằng, ta có thể làm cho thế giới này giảm bớt chiến tranh, có thể làm cho thế giới này vì chiến tranh mà giảm đi số người chết rất nhiều...



- Ngươi muốn nói cho ta biết rằng, ngươi có thể trợ giúp Đế quốc Thiên Phong hoàn thành giấc mộng thống nhất ba nước, từ đó tiến tới cục diện thống nhất, tiến tới xoá bỏ chiến tranh hay sao? Ý của ngươi là vậy sao?



Ánh mắt của Thiển Thuỷ Thanh hơi mơ màng, giọng nói khẽ khàng:



- Trợ giúp Đế quốc Thiên Phong? Không, cuộc đời này của ta không giúp người khác, ta chỉ tự giúp mình!



Nhìn thoáng qua Vô Song, Thiển Thuỷ Thanh chợt quát:



- Binh sĩ Vô Song, nghiêm!



Vô Song lập tức theo bản năng đứng nghiêm tại chỗ.



Thiển Thuỷ Thanh quan sát Vô Song từ đầu tới chân một lượt, nở một nụ cười khinh miệt:




Tên ngục tốt kêu to.



Thiển Thuỷ Thanh ngửa mặt lên trời cười to:



- Ha ha, chỉ là phạm quy thôi sao? Vậy thì rất đơn giản, lúc ta còn là tân binh, tất cả những hành vi phạm tội trong quân, gần như ta đều đã vi phạm gần hết, hiện tại vi phạm thêm một chuyện nho nhỏ này nữa chắc cũng không thành vấn đề! Ngươi cứ trở về báo với Nam Trấn Đốc, tên tù binh này ta muốn giữ lại, Hữu Tự Doanh ta vừa mới thành lập, đang cần tân binh, không thể nào không có cả quyền lựa chọn tù binh làm tân binh! Thác Bạt Khai Sơn là một võ tướng, không phải như Phạm Tiến Trung còn có giá trị lợi dụng, ta không tranh đoạt Phạm Tiến Trung với hắn, tuy nhiên nếu không cho ta tên Thác Bạt Khai Sơn này, vậy ta sẽ rất là tức giận...Ngươi yên tâm đi, bản Tướng quân vừa mới nhậm chức, thế nào Nam Trấn Đốc cũng nể mặt bản Tướng quân!



Giây phút này, toàn thân Thiển Thuỷ Thanh toát ra một luồng khí thế ngạo nghễ thiên hạ.



Tên ngục tốt còn muốn nói gì nữa, sắc mặt Thiển Thuỷ Thanh trầm xuống:



- Nếu còn không mau cút đi, ta cho ngươi một đao ngay lập tức, ngươi có muốn thử xem ta dám hay không?



Hiện tại khắp cả thiên hạ đều biết rõ, trên đời này không có chuyện nào mà Thiển Thuỷ Thanh hắn lại không dám làm. Cho dù tên ngục tốt kia có một trăm lá gan cũng không dám nói ra câu ta muốn thử, chỉ có thể mặt mày đau khổ quay về phục mệnh mà thôi.



Ngay sau đó, ánh mắt của Thiển Thuỷ Thanh va chạm với ánh mắt của Thác Bạt Khai Sơn giữa không trung, toé ra một đoá hoa lửa sáng rực...



- Ngươi có hứng thú đi theo ta không?



Đứng trước mặt Thác Bạt Khai Sơn, đối diện với tên hán tử cao lớn này, Thiển Thuỷ Thanh trông chỉ như một chú lùn nhỏ bé mà thôi.



Thác Bạt Khai Sơn hừ mũi một tiếng, tỏ thái độ khinh miệt:



- Quân Đế quốc Thiên Phong giết chết vô số con dân của Đế quốc Chỉ Thuỷ chúng ta, không ngờ ngươi còn muốn ta đầu hàng, không thấy ý nghĩ của ngươi chỉ là mơ tưởng hão huyền sao?



Thiển Thuỷ Thanh nở một nụ cười tươi như hoa nở:



- Con người của ta luôn luôn có những ý nghĩ khác thường, hơn nữa, chỉ cần chuyện mà ta muốn, ta sẽ nhất định làm được bằng mọi cách. Ngươi nói quân Đế quốc Thiên Phong ta giết con dân Đế quốc Chỉ Thuỷ các ngươi, như vậy chẳng lẽ quân Đế quốc Chỉ Thuỷ không từng giết qua chiến sĩ của Đế quốc Thiên Phong hay sao? Ngươi nói thử ta nghe, bản thân ngươi là người đứng đầu của Chỉ Thuỷ Thất Dũng Sĩ, vậy ngươi đã từng giết qua bao nhiêu chiến sĩ của Đế quốc Thiên Phong? Người như ngươi vậy, tối thiểu cũng phải là Bách Nhân Trảm có phải không?



Thác Bạt Khai Sơn ngạo nghễ trả lời:



- Không nhiều không ít, chỉ hơn ba trăm mà thôi!



- Hơn ba trăm...



Thiển Thuỷ Thanh chắp tay sau lưng, đi quanh Thác Bạt Khai Sơn vài vòng:



- Cũng không phải ít, Thích thiếu...bất quá cũng chỉ giết hơn ba trăm người, nhưng hắn là hậu nhân của Thiên Nhân Trảm.



Thiển Thuỷ Thanh đột nhiên bỏ mặc không đếm xỉa tới Thác Bạt Khai Sơn nữa, đi vào trong doanh quan sát cảnh tượng hỗn loạn do hai người đánh nhau lúc nãy gây ra. Sau khi trở ra, hắn chắc lưỡi thở dài:



- Đáng thương cho doanh trướng của ta đã bị các ngươi làm hỏng mất, Thác Bạt Khai Sơn, ngươi định bồi thường cho ta ra sao đây?



- Không bồi thường gì cả, chết là xong!



- Chết? Hừ, vậy thì tiện nghi cho ngươi quá!



Thiển Thuỷ Thanh cười lạnh:



- Người đâu, gọi ba trăm huynh đệ tới đây cho ta!



Trong nháy mắt, ba trăm binh sĩ đã tụ tập đầy đủ chung quanh Thiển Thuỷ Thanh.



Thiển Thuỷ Thanh quát lớn với Thác Bạt Khai Sơn:



- Thác Bạt Khai Sơn, mở to mắt ngươi ra nhìn cho thật kỹ, đây là ba trăm huynh đệ của ta! Những người này cũng tương đương với số binh sĩ của Đế quốc Thiên Phong mà ngươi đã giết trong mấy năm qua! Ta đoán rằng ngươi chưa từng thử qua cảnh tượng đối mặt với số người mà ngươi đã giết ở cùng một chỗ là như thế nào. Như vậy hôm nay, ta sẽ cho ngươi thấy ba trăm người ở cùng một chỗ là như thế nào, cho ngươi thấy ba trăm người ở cùng một chỗ có thể làm nên được chuyện gì! Cho ngươi trải qua một phen để ngươi hiểu được, ba trăm chiến sĩ Đế quốc Thiên Phong có lực lượng hùng mạnh như thế nào, xem bọn họ thù hận người của Đế quốc Chỉ Thuỷ sâu như thế nào! Nhớ kỹ lời ta nói, cừu hận vĩnh viễn không chỉ có một bên mà thôi!



Ngay sau đó, giữa Thác Bạt Khai Sơn và ba trăm chiến sĩ Đế quốc Thiên Phong đã nổi lên cừu hận với nhau như toé lửa.



Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào mục tiêu không rời, từng người từng người đều nhìn như vậy, dường như muốn dùng ánh mắt giết chết đối phương.



Sát khí trong khoảnh khắc tăng vọt, lan tràn ra khắp bốn phương, toà quân doanh nho nhỏ trong nháy mắt đã toát ra một làn sương tanh máu.



Ba trăm binh sĩ Đế quốc Thiên Phong bao vây chặt chẽ xung quanh Thác Bạt Khai Sơn, giống như một cơn lốc xoáy khổng lồ, lúc nào cũng có thể nuốt chửng đối phương.



Chiến ý của bọn họ dâng lên cao vút, lửa giận sôi trào, từng giây từng phút đều có thể nhuộm đỏ mảnh đất này.



Những tiếng khóc thét, kêu thảm, những mảnh thân thể nát vụn, từng cái từng cái đột nhiên hiện ra trước mắt Thác Bạt Khai Sơn, dường như hoá thành quỷ dữ đòi mạng hắn.



Ba trăm binh sĩ hoá thành ba trăm vong hồn đã bị hắn giết chết, trôi lơ lửng xung quanh hắn, những tiếng rít gào thê lương mang theo nỗi oán hờn, quấn quít mãi không đi...



- Rống!



Thác Bạt Khai Sơn cất tiếng rống giận điên cuồng.



- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?



Hắn kêu to:



- Quân Đế quốc Thiên Phong các ngươi chiếm đoạt nhà cửa chúng ta, hại con dân chúng ta, ta vì nước mà bảo vệ, có gì sai chứ?



- Ngươi không sai!



Thiển Thuỷ Thanh cười lạnh lẽo:



- Trong các chiến sĩ, ngươi là người tài giỏi nhất, nhưng hiển nhiên, cho tới bây giờ, ngươi vẫn chưa hiểu được quy tắc của thế giới này! Mạnh sống yếu chết chính là quy tắc trong thời loạn lạc, các ngươi vô đạo, bên ta liền chiếm, chính là nền tảng để làm cho quốc gia lớn mạnh. Bao năm qua, Đế quốc Chỉ Thuỷ yếu ớt bất tài, chỉ lo cho bản thân mình, vì muốn giữ nước cho nên nhiều lần liên tiếp hy sinh ích lợi quốc gia, xin các nước khác giúp đỡ, thậm chí không tiếc cắt nhường lãnh thổ, tiến cống tài vật. Một Đế quốc như vậy, một Quân chủ như vậy, người khác không diệt hắn, hắn cũng tự diệt mình! Người Đế quốc Thiên Phong đánh Đế quốc Chỉ Thuỷ, ngươi lấy làm lạ hay sao?



-...Hiện giờ Đế quốc Thiên Phong nổi lên mạnh mẽ trên đại lục, lấy mạnh đánh yếu, lấy chính nghĩa đánh phi nghĩa, chính là phù hợp với đại thế của thiên hạ. Tuy ngươi là một tên hán tử, nhưng không hiểu được thời thế, không hiểu chính trị, chỉ có thể bị người khác sử dụng mà thôi. Hiện tại ngươi là tù binh, chính là một con dê đang chờ người ta làm thịt, người Đế quốc Chỉ Thuỷ sẽ không lo lắng cho sự sống chết của ngươi, võ công của ngươi dù cao cũng không thể bảo đảm tính mạng cho ngươi. Bọn họ đã bỏ mặc ngươi, mà ngươi còn ở đây làm một kẻ ngu trung với một quốc gia yếu ớt bất tài, chuyện này vừa đáng cười vừa đáng giận!



Thác Bạt Khai Sơn điên cuồng gào to:



- Đó là do ta cam tâm tình nguyện, ngươi bất quá chỉ may mắn đánh thắng một trận mà thôi, có gì mà đắc ý? Tuy Đế quốc Thiên Phong mạnh, nhưng chưa chắc đã có thể diệt được Đế quốc Chỉ Thuỷ, chỉ cần thành Kinh Viễn không mất, quân Đế quốc Thiên Phong vĩnh viễn đừng mơ có thể bước vào Đế quốc Chỉ Thuỷ nửa bước! Ngươi có thể giết ta, dù ta chết đi cũng là anh hùng của Đế quốc Chỉ Thuỷ, được đời sau kính ngưỡng. Còn tốt đẹp hơn tên đồ tể ngươi, giết con dân của Đế quốc Chỉ Thuỷ ta, tương lai ắt bị vạn người chỉ trích!



Thiển Thuỷ Thanh đột nhiên bật cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt nước mũi, ra vẻ vô cùng khoái chí:



- Sử sách lưu danh...chuyện đó có sức hấp dẫn đến vậy sao?



Thác Bạt Khai Sơn ngẩn người ra.



Thiển Thuỷ Thanh khẽ khoát tay, tất cả ba trăm binh sĩ đều lùi lại phía sau, còn lại hắn đứng một mình trước mặt Thác Bạt Khai Sơn:



- Danh của thế nhân thoảng qua như mây khói, chỉ là ảo vọng mà thôi! Tuy nhiên ngươi đã không thích bị người mắng chửi, ta đây sẽ tranh luận cùng ngươi, để xem rốt cục ngươi có thể đạt được ý nguyện của mình không! Ngươi cho rằng nếu ta giết ngươi, ngươi vẫn là anh hùng của Đế quốc Chỉ Thuỷ, nhưng lại không biết rằng, chỉ cần ta đánh hạ thành Kinh Viễn, diệt Đế quốc Chỉ Thuỷ, thống nhất ba nước lại thành một, ắt lịch sử trong thiên hạ sẽ do tay người thắng viết! Đến lúc đó chỉ cần Dã Vương muốn, ông ta vẫn có thể ra lệnh cho Sử quan mới nhậm chức viết lại lịch sử một lần nữa! Khi đó Thác Bạt Khai Sơn ngươi có được sách sử lưu danh hay không còn là một vấn đề, mà cho dù có đi chăng nữa, chỉ cần người Đế quốc Thiên Phong ta cao hứng, muốn viết về ngươi như thế nào thì sẽ viết như thế ấy. Tóm lại là thanh danh, vinh dự của ngươi cuối cùng vẫn nằm trong tay chúng ta! Ngươi...có thích kết quả như vậy không?



- Ngươi...



Thác Bạt Khai Sơn vô cùng tức giận, hận không thể dùng xích sắt quật tên khốn trước mặt mình chết tươi tại chỗ.