Đế Quốc Thiên Phong

Chương 19 : Sinh cơ

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Là ai gõ vang khúc bi ca của bình minh, vừa du dương trầm bổng vừa trào dâng hùng tráng, như chiếc cầu vồng bốc cao giữa không trung...



Như thơ như hoạ giữa vòm trời, nắng mai khẽ chiếu rọi vào gương mặt thiếu niên, làm nổi lên nét kiên cường bất khuất, vô cùng cứng cỏi.



Sinh mạng có thể yếu đuối như nước, nhưng đồng thời cũng có thể cứng rắn như thép.



Cảm giác nóng cháy làm một tiếng kêu đau vang lên, Thiển Thuỷ Thanh mơ màng mở mắt.



Bên tai hắn vang lên một tràng tiếng hoan hô.



Hắn ngồi dậy nhìn ra xa xa, cả bọn tướng sĩ đang quỳ vái lạy trời đất, vái lạy vạn vật thế gian, sau đó dùng hành khúc thê lương hùng tráng tiễn biệt chiến hữu của mình về nơi chín suối...



Đầu lĩnh, là Mộc Huyết.



Mộc Huyết đang đứng ở xa xa nhìn mình với ánh mắt thân thiện.



- Hừ, tiểu tử, đừng giả chết!



Thanh âm ồm ồm này là của Phương Hổ, trên cổ hắn được băng bó thật dày, xem ra bị thương không nhẹ, nhưng hắn vẫn còn sống như cũ, lại còn có thể nói chuyện bình thường.



- Ta không chết sao?



Thiển Thuỷ Thanh hơi kinh ngạc, bắt đầu thăm dò thân thể mình một lượt.



Toàn thân đau nhức rã rời, cánh tay, sau lưng, khắp nơi đều bị bỏng làm cho hắn vô cùng đau đớn. Lúc còn hôn mê thì không cảm thấy, lúc tỉnh rồi, nỗi đau liền dâng trào như muốn trả thù...



Thân hình cao lớn của Thích Thiên Hữu đột nhiên xuất hiện:



- Chuyện này cũng không có gì là kỳ quái, tuy ngươi muốn chết, nhưng có người khác không muốn chết!



- Là ai?



- Ngươi không chết là bởi vì Bích Không Tình không muốn chết. Ngươi ôm lấy hắn nhanh như vậy, hắn giữa biển lửa không kịp thoát khỏi ngươi, chỉ đành mang theo ngươi nhảy ra ngoài. Chuyện làm cho hắn không cam lòng chính là, võ công của hắn giỏi hơn ngươi nhiều, người của hắn cũng nhiều hơn ngươi, nhưng nhảy ra khỏi đống lửa chỉ có một mình hắn nhảy, kết quả hắn bị thương còn nghiêm trọng hơn ngươi, ha ha ha!



Giọng Thích Thiên Hữu vô cùng thoải mái, những đám mây âm u trên trời vì tiếng cười của hắn mà phải tan đi...



- Không cần lo lắng, ngươi bị thương không nặng, tóc bị đốt cháy không ít, mông cũng bị bỏng. Chuyện quan trọng nhất chính là gương mặt của ngươi không bị thương tổn chút nào, lúc ngươi ôm lấy Bích Không Tình, cả khuôn mặt ngươi đều úp vào người hắn...Tuy nhiên, tên kia lại không được may mắn như vậy, hắc hắc, Xà lang quân biến thành Tiêu (bỏng) lang quân, ta đoán bây giờ hắn đang hận ngươi đến tận xương tuỷ.



Phương Hổ cũng tiếp lời.


- Tiểu tử ngốc, đệ cho rằng như vậy sẽ không hư chuyện sao?



- Không, đệ chỉ cảm thấy làm như vậy có thể khiến cho đệ an lòng. Ha ha, đại ca, huynh đỡ đệ dậy được không? Nữ nhân kia làm cho đệ rơi mạnh quá!



Bàn tay to lớn hữu lực của Thích Thiên Hữu nắm vào vai hắn, chỉ khẽ dùng sức, Thiển Thuỷ Thanh đã đứng lên.



Thiển Thuỷ Thanh xoa xoa tay, nói với vẻ hài lòng:



- Không cỡi ngựa được, mông đau quá, tuy nhiên ít nhất cũng có thể cầm được chiến đao.



- Nếu là như vậy, hoan nghênh đệ trở về với đội ngũ.



Thích Thiên Hữu mỉm cười.



Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng ngựa hí, bánh xe lăn lọc cọc, còn có tiếng xa phu quát tháo.



Thiển Thuỷ Thanh ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, xe ngựa một lần nữa lại đến bên cạnh hắn.



Trong xe ngựa truyền ra tiếng cười tươi như hoa nở, giọng dịu dàng uyển chuyển của thiếu nữ vọng ra:



- Ngươi muốn chọc giận ta để cho ta sớm rời khỏi nơi thị phi này, có đúng không?



- À...không!



Thiển Thuỷ Thanh bất đắc dĩ đưa tay vỗ trán.



- Đưa hắn lên xe ngựa của ta, ta muốn thay thuốc trên mông cho hắn!



Thiếu nữ ra lệnh bằng một giọng không cho phép nghi ngờ.



Giữa một tràng âm thanh hoan hô vang dậy, Thiển Thuỷ Thanh một lần nữa bị đưa lên xe ngựa, lần này hắn muốn chạy cũng không thoát.



Bàn tay mềm mại của thiếu nữ khẽ lướt trên mông hắn, nàng nhẹ nhàng ghé sát vào tai hắn, nói bằng một giọng vô cùng ác độc:



- Ta muốn...giáo huấn ngươi tới nơi tới chốn, trả thù sự vô lễ vừa rồi của ngươi đối với ta.



Bàn tay mềm mại khẽ ấn xuống, bên trong xe ngựa truyền ra thanh âm kêu gào đến trời sầu đất thảm...



Bọn binh sĩ vuốt ve vết thương của mình, nhìn chiếc xe ngựa với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.