Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh
Chương 478 : Ấm áp
Ngày đăng: 14:19 30/04/20
Editor: Mộ Hàn
Uống nhiều?
Còn đang đau dạ dày?
Sau khi người đại diện Phong đọc được tin này…
Lập tức nhắn tin cho Tần Mạc ngay.
Nội dung cụ thể như sau: Tiểu Hắc Đào bảo cậu đang bị đau dạ dày, không thích hợp tham gia tập huấn.
Tần Mạc nhìn thoáng qua tin nhắn trong điện thoại, biểu tình rất lạnh nhạt: “Nói hắn biết, bởi vì thời gian khẩn cấp nên dù đang đau dạ dày, tôi cũng sẽ tham gia.”
Ha ha… Cái này… Quản lý Phong đại nhân cảm giác thấy không đúng.
Vả lại, tiểu Hắc Đào hẳn còn chưa biết người muốn mọi người phải tập huấn lần này chính là đại thần đấy mà?
Thế là quản lý Phong đại nhân không gửi tin nhắn nữa, trực tiếp gọi một cuộc qua ngay: “Đại thần, cậu thật lòng nói tôi biết đi, vì sao hôm nay phải tập huấn?”
“Là vì phòng tránh yêu sớm.” Tần Mạc nói xong câu này là tắt máy ngay.
Không phải bởi vì cái gì khác, mà là vì hai người mới bước ra từ trong tiệm internet kia.
Ban đầu Phó Cửu và Tiết Dao Dao đều không nhìn thấy Tần Mạc.
Không biết hai người đang nói gì đó với nhau, mà đều cười.
Cho đến khi Phó Cửu phát giác ra điều gì, bèn hơi ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy ở cuối hành lang, Tần Mạc đã rút từ trong gói thuốc ra một điếu, nghiêng đầu châm lửa, sau đó đứng dựa tường phun khói, tay thì chơi chơi bật lửa, mắt liếc nhìn họ.
Phó Cửu thật sự không đoán được là Tần Mạc sẽ xuất hiện nơi đây: “Anh Mạc, sao anh…”
“Tiện đường, tới đón các cậu.” Giọng của Tần Mạc rất lạnh: “Xe ở ngoài.”
Phó Cửu nhìn thấy sắc môi hắn có hơi trắng, thế là tưởng rằng hắn đang đau dạ dày rất nhiều: “Có cần gấp gáp đến mức bắt buộc hôm nay phải tập huấn không?”
Tần Mạc “ừm” nhẹ một tiếng, sau đó quay sang nhìn Tiết Dao Dao: “Nếu không, cũng sẽ không quấy rầy buổi hẹn hò này của hai người đâu.”
Tiết Dao Dao: … Vì sao cô cứ cảm thấy vừa rồi trong ánh mắt của Tần thần tràn ngập vẻ lạnh lẽo thế nhỉ?
Nhưng hiển nhiên, thiếu niên Phó Cửu không hề phát giác ra được. Bởi vì Phó Cửu đang bận nghĩ xem làm thế nào để đại thần bớt đi đau đớn.
Hơn nữa trước mặt của Phó Cửu, Tần Mạc cũng sẽ không để lộ ra vẻ lạnh giá của mình.
Họ rõ ràng là đang tồn tại, nhưng trong hiện thực sẽ là một bộ mặt khác.
Mặc dù họ có người nhà có bạn bè, nhưng chẳng ai biết đến đêm những hacker này làm gì cả.
Cho nên về bản chất, Phó Cửu là một người cô độc.
Trừ… Tinh Dã.
Nếu không phải vì chuyện xảy ra ở Đông Kinh, Phó Cửu sẽ không cất giấu tâm sự đến tận bây giờ.
Ngày mà cô sống lại, không phải là cô không muốn liên hệ với Tinh Dã…
Nhưng cuối cùng, cô vẫn không liên hệ.
Làm người, là phải nhìn về phía trước.
Đây chính là nguyên tắc làm việc từ trước tới nay của cô.
So với lúc giúp cô làm một ít chuyện không thể đưa ra ánh sáng, hiện giờ thân phận của Tinh Dã khá là đẹp.
Lạch cạch lạch cạch, tiếng gõ bàn phím, ở một thời điểm nào đó, sẽ rất thôi miên người ta.
Khi Phó Cửu ngẩng đầu lên thì Lâm Phong đã tựa vào vai của Vân Hổ, có vẻ sắp ngủ rồi.
Còn đại thần thì ngồi bên cạnh cô, không biết từ lúc nào đã đeo một đôi mắt kính màu đen vào, lộ ra một vẻ đẹp trai lạnh lùng không ai bằng.
Có lẽ là vì Phó Cửu nhìn lâu quá, cho nên Tần Mạc chợt nghiêng đầu qua, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, tựa như cười mà không phải cười: “Dễ nhìn không?”
“Dễ nhìn.”Ánh mắt hoa đào của Phó Cửu tựa như đang cười: “Anh Mạc, nhìn dáng vẻ thế này của anh, em thật muốn ôm về nhà nuôi đấy. Dạ dày anh còn đau không, để em lấy cho anh một túi chườm nóng? Được chứ?”
Tần Mạc cũng biết cái tật xấu thích thả thính của tên này thật là không sửa được nữa, cho nên chỉ nhìn bộ dạng quan tâm mình của tên này một lúc, rồi hơi nhướng mày lên, định ghé sát vào…
Chợt Phong Dật xách theo một túi gì đó khá lớn bước vào trong một bộ âu phục thẳng thớm: “Dậy cả nào, có đồ ăn khuya này, còn có cả món cháo Giang Vụ Mai Phúc Xạ đấy.”
“Cháo Giang Vụ Mai Phúc Xạ? Là cái gì thế?” Phó Cửu nghiêng đầu hỏi Tần Mạc.
Lâm Phong choàng tỉnh, vẻ mặt không tốt cho lắm:” Chính là cái thứ cháo hắc ám mà Phong Hồ Ly tự mình nấu.”
“Ai, ai, ai, trốn cái gì chứ, Lâm Phong?” Phong Dật túm lấy tên này ngay: “Qua đây nhanh hết đi, nếm thử hương vị tình yêu của quản lý ta đây nào.”
Có sự cảnh báo của Lâm Phong, nên Phó Cửu rất thông minh quét nhìn cái hộp cháo bên trong chiếc túi kia trước một cái, chỉ thấy bên trong đó là một thứ dịch thể sền sệt gì đó màu xanh lè xanh lét.
Phó Cửu: … Cái thứ này mà uống vào, thật sự sẽ không chết người hả?