Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh

Chương 698 : Ngọt ngào (Sáu chương thành một)

Ngày đăng: 14:22 30/04/20


Editor: Tiểu Linhh.



Beta: Đậu Đậu



“Chưa về nhà vội, đến nhà ông ngoại.”



Giọng nói lạnh nhạt trầm thấp từ sau xe vang lên.



Lúc này Trương phó quan mới phục hồi tinh thần, quay đầu xe.



Đế Minh thất bại, đem lại một chút ảnh hưởng.



Hạ Hồng Hoa vốn đang đi công tác. Sau khi nhìn thấy đoạn video, phản ứng đầu tiên chính là về nhà.



Nói chuyện hợp tác, đương nhiên là xem nhà ai có tiền đồ hơn.



Vừa thấy kết quả thi đấu, liền nói xin lỗi với Hạ Hồng Hoa, cuối cùng lựa chọn Phó Trung Nghĩa.



Khi đó cả trái tim Hạ Hồng Hoa đều bị video chiếm giữ.



Không đàm phán tiếp, mang theo đoàn đội của mình trở về Giang thành.



Tổn thất không thể tránh.



Đối với mỗi người mà nói, hai chữ “thất bại” này, sẽ không dễ dàng đi qua như vậy.



Mặc dù là khi Bạc Cửu nhắm mắt lại, còn nhìn chằm chằm cổ tay mình.



Vẫn không đủ mạnh.



Ở Phong gia, Phong Dật còn đang gọi điện thoại.



May mắn là người kia về nước, nhất định sẽ dời đi sự chú ý của truyền thông.



Rất nhiều fan, tinh thần đều có chút sa sút.



Ngay cả chiến đội Đế Minh cũng như vậy.



Hai nhà Vân – Lâm rất gần nhau.



Sau khi Lâm Phong tắm rửa xong, đang ngồi trước máy tính xem bóng dáng kia, mày chau lại một chút.



Không đi cửa chính, trực tiếp trèo cửa sổ vào, theo lan can mò đến ban công ngoài, sau đó gõ gõ cửa sổ người kia.



Vân Hổ đặt tài liệu trên tay xuống, bước đi thong thả qua đó, kéo cửa sổ sát đất ra: “Mặc như vậy, không sợ lạnh?”



“Sao lại không sợ, lạnh chết lão tử.” Lâm Phong vừa nói, một bên chống cánh tay nhảy dựng lên: “Nhanh, khăn lông, đầu tóc tôi còn ướt.”



Vân Hổ nhìn tên kia, cổ áo thun rộng thấy cả đồ ngủ. Tóc đen còn ướt, nhỏ giọt lên mặt, càng trắng nõn hơn bình thường.



Hai mắt Vân Hổ trầm lại một chút, ném một cái khăn lông qua.



Tiếc rằng người nào đó không hiểu đạo lý nam nam thụ thụ bất thân chút nào.



Lau tóc thô bạo, lau xong trực tiếp nhào lên giường cậu, vô sỉ nói: “Hôm nay tôi ngủ ở đây.”



Vân Hổ khoanh tay trước ngực: “Cho cậu một phút đồng hồ, trở về.”



“Đừng nhỏ mọn như vậy.” Lâm Phong thì thầm trong miệng: “Đã lâu chúng ta không ngủ cùng nhau.”



Vân Hổ nhướng mày: “Ở trường học không phải cùng nhau à?”



“Một người ở trên một người ở dưới, không tính là cùng nhau.” Lâm Phong ngồi dậy, bộ dáng vẫn đẹp trai: “Người tôi lại không bẩn, cậu chê cái gì. Hơn nữa tôi biết, hôm nay tâm trạng cậu không tốt, cố ý tới an ủi cậu.”



Vân Hổ nhìn người kia từ nhỏ đến lớn luôn tỏ ra việc không liên quan mình. Nhưng ở thời điểm mấu chốt, sẽ nhảy đến trước mặt cậu, trong lòng liền có chút mềm mại.



Ở trong đại viện, không thể thiếu đánh nhau.



Cậu còn nhớ rõ có một lần gia hỏa này nhìn thấy cậu bị người vây quanh.



Cũng không quan tâm là cậu đánh người ta hay là người ta đánh cậu.



Liền ném cặp sách nhỏ lên trên mặt đất, rồi nhào vào đối phương.



Cuối cùng trên mặt đều bị thương, lớn tiếng nói: “Không cho các người ăn hiếp Hổ Tử, biến.”



Chỉ cần tưởng tượng đến điệu bộ người kia lúc đó.



Vân Hổ liền nhịn không được muốn cười.



“Cậu không đi thật?”



Lâm Phong rất kiên quyết: “Không đi.”



“Có thể.” Vân hổ nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ đến gần: “Cậu phải biết là lúc tôi ngủ sẽ không thể kiềm chế.”



Lâm Phong nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi: “Cậu ngủ có tật xấu mộng xuân là không tốt đâu?”



Nghe vậy, Vân Hổ liếc mắt lướt qua người kia một cái, ánh mắt thâm sâu: “Được.”



Chỉ cần là gia hỏa này ngủ ở bên người cậu, liền được hết.



Việc này còn phải nói từ năm hai người 16 tuổi.



Ngày đó Vân Hổ rõ ràng uống say, không khống chế được bản thân liền xuống tay với người nào đó.



Thái độ người kia ngay lúc đó, hiện tại Vân Hổ vẫn còn nhớ rõ. Chỉ là nhẹ nhàng hôn một cái, cả người đều cứng đờ thành bánh chưng, nhìn cậu bằng ánh mắt  nhìn vi khuẩn.




Lên sáu tuổi, cháu ngoại không chơi cùng ông.



Một số việc, ông biết rõ, phải để cho tụi nhỏ tự xử lý.



Mặc dù là cá nhân ông thực sự thích đứa nhỏ Vu Chân kia.



Nhưng đại sự cả đời này, cũng không thể miễn cưỡng.



Vu gia bên kia.



Ông đành phải nghĩ biện pháp khác.



An lão gia nhìn cháu ngoại lại tiếp tục chơi cờ.



“ Đứa nhỏ này, ngoại trừ lúc nhỏ ở Mĩ bị chọc tức đến đến mức biểu lộ ra ngoài. Sau khi lớn lên sao lại chưa từng biểu lộ ra như vậy.”



Tần Mạc ngước mắt: “Khi còn nhỏ?”



“Khi cháu sáu tuổi, đã quên rồi sao?” An lão gia như là nghĩ tới cái gì thú vị, vuốt râu phá lên cười: “Khi đó cháu thường xuyên bị bé con nhà bên cạnh đè dưới thân, muốn nhúc nhích cũng không được. Còn nói về sau chờ cháu làm cảnh sát, người đầu tiên cháu bắt chính là con bé.”



Tần Mạc suy nghĩ nửa ngày, có chút mơ hồ.



An lão gia lắc đầu: “Xem ra đã quên thật rồi. Khi cháu đi, cháu còn buồn một trận đấy.”



Buồn? Anh?



Tần Mạc vẫn không nhớ.



An lão gia cười ha hả nói: “Nhưng mà không biết ông bạn già của ông đã dọn đi đâu. Nhưng mà Bạc gia chính là kỳ quái như vậy, lúc nào cũng không ở một chỗ quá lâu.”



“Bạc?” Tần Mạc dừng động tác bởi vì họ này, dừng lại một chút.



An lão gia nhướng mày: “Thế nào? Có phải nhớ lại cái gì hay không?”



“Không có.” Tần Mạc chỉ là nhớ tới họ của Z, chính là họ Bạc.



Đề tài của hai ông cháu không xoay quanh Vu gia, mâu thuẫn liền giảm đi rất nhiều.



Từ lúc ra khỏi biệt thự đến lúc sau, Tần Mạc nhìn lướt qua di động của mình. Trên màn hình trống không, chẳng có cái gì.



WeChat, cái ảnh đại diện kia cũng rất im lặng.



Có lẽ, anh nên cho thiếu niên một chút thời gian.



Bởi vì một khi người kia nói ra.



Nếu câu trả lời là từ chối.



Anh không biết mình sẽ làm ra cái gì.



Tần Mạc nghĩ hôm nay thiếu niên có nói qua.



“Anh Mạc, em là thẳng, về sau cũng là……”



Anh không phải là không thẳng.



Chẳng qua là điên rồi mới có thể thích một người như vậy.



Ngày hôm sau.



Khi ánh mặt trời chiếu lên người, còn có chút ấm.



Bạc Cửu không đi đâu hết, thứ nhất là bởi vì người thân còn chưa đi, thứ hai là bảy ngày này cũng không có trận đấu. Cô có thể nghỉ ngơi thoải mái một chút, tiện thể làm mấy việc che giấu.



Cô hiểu rõ, Vu Chân không tra ra được cái gì.



Nếu đúng là có tin tức cụ thể cũng sẽ không đến lượt Tổ Trọng Án đi làm chuyện này.



Dù cho là tìm cái lý do nhốt cô vào bằng biện pháp này.



Nếu lại đến lần thứ hai cũng là phiền toái.



Cho nên trước tiên cô hợp tác với người đó nên gọi một cuộc điện thoại: “Sau này, khi tôi cần luật sư biện hộ, tôi sẽ tặng anh một tin tức về người vợ trước.”



“Nói.”



Từ trước đến nay, luật sư Bạch không phải là người dài dòng, đây cũng là lí do mà Bạc Cửu tán thưởng trong hợp tác: “Tài liệu cho thấy, lúc trước anh có một đứa con năm tuổi.”



“Cám ơn cậu đã nói chuyện này cho tôi sớm, hiện tại đứa bé năm tuổi kia đang ở chỗ tôi. Để tôi cách xa mẹ nó ra một chút.” Nam nhân đem cà vạt kéo xuống, híp mắt nhìn đứa bé trước mắt.



Bạc Cửu cười: “Vậy, thật sự là chúc mừng anh, hôm nào trò chuyện.”



Lúc này không cúp điện thoại, còn chờ đợi đến khi nào.



Làm xong những điều này, trong đầu liền lại hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ cấm dục kia.



Lắc lắc đầu, nhìn vào gương.



Miệng vết thương ở cánh môi còn chưa khỏi, tuy rằng rất nhỏ, nhưng là một chỗ có thể nhìn thấy được.



Theo bản năng, giơ tay lên lau qua một chút.



Cả người thiếu niên cũng ngửa về phía sau.



Nghĩ nghĩ, việc này vẫn nên là tự mình tiêu hóa lại một chút ……