[Dịch]Đế Tôn- Sưu tầm
Chương 850 : Hai lần diệt cả nhà ngươi. (2)
Ngày đăng: 02:24 16/09/19
Người này chết liền mở màn cho một cuộc máu tanh, đám người Tông Nhượng thiếu một người, vòng tròn phòng ngự lập tức kiện phá, rất nhanh liền có người thứ hai chết thảm, tiếp theo chính là người thứ ba, sau đó là Ích Tà Tôn Giả.
Cuối cùng, Tông Nhượng nhìn tất cả cự thú chạm mặt đánh tới, trong đồng tử tràn đầy tử khí, khàn cả giọng:
- Thái Hoàng, ta hối hận đem Chưởng Giáo Chí Tôn vị tặng cho ngươi. Ngươi muốn hại Thái Huyền Thánh Tông ta diệt môn...
Thanh âm của hắn bị thú tiếng hống bao phủ, ngay sau đó bị đàn thú xé thành mảnh nhỏ!
- Giang đạo hữu, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta!
Thái Hoàng Lão Tổ thấy Giang Nam giờ phút này đã đi tới cạnh cửa động phủ, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, lão giả hóa thân trên đỉnh đầu kia đột nhiên biến thành một đạo quang mang, bắn nhanh ra, trong nháy mắt liền tới đến trước cửa, rơi xuống đất hóa thành kiếp trước hóa thân, một chưởng chấn ra.
Giang Nam lật tay là một đạo Sâm La Ấn đón nhận, pháp lực khó có thể tưởng tượng truyền đến. Trong miệng Giang Nam hộc máu, thân bất do kỷ bay ra ngoài.
Oanh được một tiếng dán ở trên cửa Huyền Nữ Băng Cung, huyết nhục quanh thân thình thịch thình thịch nổ tung toái, hóa thành huyết vụ!
Linh tính trong máu thịt của hắn bị một chưởng này mạt sát sạch sẽ, kiếp trước hóa thân của Thái Hoàng Lão Tổ một chưởng liền phá vỡ Bất Diệt Chi Thể, để cho huyết nhục của hắn không thể lần nữa trở lại trên thân hình, chỉ có thể bằng vào bổn nguyên hồi phục!
Kiếp trước hóa thân của Thái Hoàng lần nữa một chưởng đánh tới, Giang Nam rống giận, Thánh Quân thần thụ Thần hà đại phóng tia sáng, về phía trước chà đi!
Hai loại lực lượng giao phong, Thái Hoàng kiếp trước hóa thân một chưởng phá vỡ Thần hà nặng nề, lòng bàn tay khắc ở trên cành cây Thánh Quân thần thụ, xương cốt của Giang Nam bành bạch rung động, cơ hồ bị chấn đến xương cốt bẻ gảy, bất quá lại nhân cơ hội chuồn ra Huyền Nữ Băng Cung, đi tới ngoài cung.
Thái Hoàng kiếp trước hóa thân đuổi tận cùng không buông, sải bước ra Băng Cung, hướng hắn giết đi!
- Thái Hoàng Lão Tổ, ngươi còn nhớ rõ không?
Giang Nam lạnh lùng nhìn hóa thân của hắn đuổi theo, thân hình nổ tung lui, thân thể đang không ngừng trong khôi phục, cười lạnh nói:
- Ta đã từng nói qua cho ngươi, Chân Thần truy sát ta, cũng chưa từng làm gì được ta.
- Ngươi đi không được!
Hai thân ảnh từ trong thông đạo Huyền Băng phóng lên cao, như điện hướng phía trên lối đi bay đi, mà môn hộ của Băng Cung đột nhiên đại khai, vô số cự thú giống như thủy triều từ trong Băng Cung xông ra, chi chít, điên cuồng hướng về phía trước toàn động, rõ ràng là tính toán đập ra cái thông đạo, đại khai sát giới!
Giang Nam nhìn một màn kinh khủng này, cười ha ha, mắt lộ ra khoái ý điên cuồng:
- Thái Hoàng, mặc dù ta tạm thời giết không được ngươi, bất quá ta ở nguyên giới diệt cả nhà ngươi, mà hiện tại, ở Trung Thiên thế giới, ta như cũ muốn tiêu diệt cả nhà ngươi!
- Thái Huyền Thánh Tông bị diệt, cùng ta có quan hệ gì đâu?
Thái Hoàng Lão Tổ kiếp trước hóa thân không nhanh không chậm đuổi theo, lạnh nhạt nói:
- Giang đạo hữu, Đạo Tâm của ngươi đã hoàn toàn tan vỡ, chẳng lẽ ngươi còn chưa ý thức được điểm này?
Trong mắt Giang Nam tinh quang chợt lóe, trong lòng tức giận, Thái Huyền Thánh Tông hai độ bị diệt, đổi lại những người khác khẳng định giận đến hộc máu, giận đến Đạo Tâm thất thủ, mà Thái Hoàng đây là cái thái độ gì? Căn bản lơ đễnh, căn bản không để vào mắt!
Hắn cho dù gặp phải đả kích cùng ngăn trở to lớn như thế, nhưng Đạo tâm của hắn như cũ vô địch, không có bất kỳ khuyết điểm cùng sơ hở, như cũ là tâm cảnh hoàn mỹ!
Ngược lại, Giang Nam bởi vì lần điên cuồng này, ngược lại thật như Thái Hoàng Lão Tổ nói, Đạo Tâm cảnh giới bắt đầu rơi xuống, không hề hoàn mỹ nữa, không hề viên mãn nữa.
- Đa tạ chỉ giáo.
Điên cuồng trong mắt Giang Nam đột nhiên biến mất, khôi phục thanh minh nói.
- Giang đạo hữu thật là khiến người tán thưởng.
Trong mắt kiếp trước hóa thân của Thái Hoàng lại thật lộ ra vẻ tán thưởng, lại đuổi giết mà đến, một bên cười nói:
- Ngươi có thể chế trụ sát ý trong tâm linh, tâm như gương sáng, lau đi bụi bậm trên gương sáng, còn chưa đến không có thuốc chữa, như cũ có thể đào tạo. Bất quá, ngươi diệt Thái Huyền Thánh Tông ta hai lần, ta cũng chịu không được ngươi. Thế gian thiên tài đếm không xuể, thêm ngươi một người không nhiều thiếu ngươi một người không ít, hôm nay ta đưa tiểu đạo hữu lên đường, cảm giác báo thù rửa hận như vậy ta đã thật lâu không có nếm đến, nói vậy nhất định sẽ làm ta trấn an.
- Thái Hoàng, ngươi không cảm thấy tâm tình của ngươi rất biến thái sao?
Giang Nam gào thét lao ra Huyền Băng, trước mắt đại phóng quang minh, đột nhiên trong lòng hắn run lên, cảm giác được một cổ nguy hiểm mãnh liệt, chỉ thấy huyền băng phong chẳng biết lúc nào bay lên, đi tới đỉnh đầu của hắn.
- Trấn!
Thái Hoàng kiếp trước hóa thân bay tới, bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt, huyền băng phong đột nhiên chìm xuống!
Huyền Băng phong chính là pháp bảo của lão tổ khai sơn Thái Huyền Thánh tông luyện, dùng để trấn áp Huyền Nữ Băng cung tản mát ra khí tức Thiên Đạo, cái tòa Linh Phong này tự nhiên là bị lịch đại chưởng giáo khống chế, Thái Hoàng lão tổ chắc chắn sẽ không buông tha luyện hóa tòa Linh Phong này.
Nếu là lúc trước, Giang Nam tất nhiên sẽ không xem nhẹ tòa Huyền Băng phong này, sớm liền có điều phòng bị, mà bây giờ, hắn tuy tránh khỏi đạo tâm tiến thêm một bước sụp đổ tan rã, nhưng hắn từ trong thông đạo Huyền Băng bay ra, lại không để ý đến Huyền Băng phong, thế cho nên bị Huyền Băng phong bay tới trước mắt!
- Đạo tâm của ta hoàn toàn chính xác không hoàn mỹ bằng lúc trước, rõ ràng không ngờ tới một khâu này!
Sắc mặt Giang Nam biến hóa, hiện nay đạo tâm của hắn đã không cách nào đạt tới tâm cảnh tri hành hợp nhất, đã mất đi tỉnh táo, không hề có thể làm được chu đáo, bày mưu nghĩ kế.
Hắn không cách nào như Thái Hoàng lão tổ, bỏ qua hết thảy tình cảm mà vong tình, không cách nào như Thái Hoàng lão tổ xem hết thảy thành công cụ, trong nội tâm chỉ có cân nhắc lợi hại mà không có tình cảm gì.
Nếu như hắn là Thái Hoàng lão tổ, liền sẽ không giận dữ mà liên tục đột phá cảnh giới, tạo thành đạo tâm bất ổn.
Nếu như hắn là Thái Hoàng lão tổ, hắn sẽ không biết rõ không thể làm mà làm, dùng Động Thiên Cảnh đỉnh phong đi khiêu chiến Thần minh cảnh giới cường giả.
Nếu như hắn là Thái Hoàng, hắn sẽ tiếp tục ẩn nhẫn, ẩn núp xuống, im im lặng lặng tu luyện, chờ đợi mấy trăm năm thời gian, đợi đến lúc mình đã có đủ thực lực, dùng ưu thế áp đảo đi chiến thắng địch nhân!
Bất quá, nếu hắn là Thái Hoàng mà nói, hắn liền không còn là Giang Nam, không hề đem đại thù của Tịch Ứng Tình để ở trong lòng, hắn cũng sẽ vong tình ít ham muốn, biến thành một tồn tại lạnh lùng như Thái Hoàng.
Hắn chính là hắn, là Giang Nam, dùng giận dữ mà bạo lên. Biết rõ không thể làm mà làm, có thể vì bằng hữu ném đầu rơi nhiệt huyết, xả thân lấy nghĩa!