Đế Việt Dâm Thần

Chương 1 : Ông trời không muốn cho ta sống

Ngày đăng: 02:20 27/06/20

“Rào rào”
Âm thanh của từng hạt mưa trút xuống, cộng hưởng với nhau mà tạo ra, từng cặp đôi tình nhân ôm chặt lấy nhau trên những con xe wave lao vút như muốn trốn khỏi cơn mưa bất ngờ đổ ập xuống.
Một lúc sau, trên con đường đã không còn bóng xe nào nữa, có một đôi chân lê bước, từng bước từng bước một. Nếu có một người ở gần đây ắt hẳn sẽ nghe từng tiếng bước chân lộp bộp hòa vào từng tiếng tí tách mưa rơi cũng có thể đoán ra là tiếng bước chân của một nam nhân, âm thanh ấy cũng có thể nói lên cảm xúc tuyệt vọng của hắn lúc bây giờ.
Mang một đôi giày nhãn hiệu chống thấm nước bây giờ đã ướt đẫm làm tiếng bước chân trở nên nặng nề hơn, ngước lên trên là một bộ đồ đồng phục grab đã bạc màu, đi dưới mưa có cảm giác cơn mưa này chính là thủ phạm đã gây ra xanh không ra xanh trắng không ra trắng của chiếc áo này.
Hắn lê bước đi vô định trên con đường nổi danh của giới sinh viên sài gòn, một con đường trong khu làng đại học. Ánh mắt hắn nhìn từng bước chân đi về phía trước, bỗng hắn ngước lên nhìn về phía trước, nhìn vào một gian hàng tạp hóa có một gia đình nhỏ đang trú mưa, từng hành động dịu dàng của người cha người mẹ dành cho đứa con lọt vào tầm mắt hắn, làm lòng hắn chợt nhón lên từng cơn, lồng ngược đau rát, đau hơn gấp trăm ngàn lần từng hạt mưa đang cứa vào khóe mắt, cứa vào mặt của hắn.
Bất giác hắn lại cuối đầu nhìn vào mũi chân đang bước vội, nghĩ đến cha mẹ của hắn, những người mà hắn đã từng tôn kính và trân trọng lại ra đi tìm hạnh phúc mới, nhưng lại quay ngược lại mắng chửi hắn là một kẻ thất bại khi mà hắn vừa bước vào đời mắc vài sai lầm. Kể từ đó hắn không nhìn thấy họ nữa, hắn chỉ còn cách tự mưu sinh cứu lấy chính mình.
Không còn cách nào phải đi tiếp, hắn vẫn lê bước về phía trước nhưng tốc độ lại nhanh hơn vài phần. Bỗng bàn chân hắn khựng lại khi nhìn thấy hai lon bia trên lề đường, đôi chân bỗng run run, hắn cuối người cầm lên một lon bia còn phân nửa. Ngước đầu hắn uống một hơi sạch, bàn tay vò lon bia cuộn tròn, từng nếp gấp lon bia cứa vào tay hắn làm máu ứa ra rồi trôi đi theo từng hạt nước mưa trên tay hắn rơi xuống đất. Cũng tại vị trí này, cũng là hai lon bia ấy, ở một thời điểm trước đây có hai chàng trai cùng nhau ngồi vào hai vị trí này, cùng nhau uống bia, cùng nhau tâm sự đủ mọi chuyện trên đời, cùng nhau chia sẻ những bí mật của nhau cho nghe. Lúc ấy hắn cứ tưởng rằng mình đã tìm được một người bạn thân, người bạn tri kỷ của đời mình. Nào ngờ đâu, khi hắn không còn chỗ dựa nào ở bên cạnh, thì người bạn “tri kỷ” ấy lại tung ra từng đoạn ghi âm, từng đoạn nói về tật xấu của hắn, từng đoạn nói về những lần hắn cùng người bạn “tri kỷ” nói xấu về những người bạn khác.
Thế là một người vừa mất đi một mái ấm của mình, lại mất đi thêm một người bạn “tri kỷ” và những người bạn hiếm hoi trong cuộc đời hắn. Nhưng hắn vẫn tiến về phía trước, hắn chạy nhanh về phía trước, vì hắn vẫn tin vẫn còn một người con gái đang chờ, đang tin tưởng và vẫn đang theo dõi ủng hộ hắn. Đứng trước mặt là một chiếc ghế đá có vòm che mưa mới được xây, hắn hoài niệm về ngày mà cả hai cùng nhau trú mưa cùng nhau, cùng nhau uống một ly sinh tố bơ mát lạnh trong trời mưa để rồi cả hai ôm chầm lấy nhau vì quá lạnh. Cũng là ngày cuối cùng khi được bên em khi ngày mai em phải lên đường đi du học. Hứa sẽ cùng nhau chờ ngày được ở bên nhau, chờ ngày em trở về. Nhưng lời hứa đó cũng không dài bằng sáu tháng khi em ở bên xứ người. “ Em không chờ được”, “em còn thanh xuân của em”, đó cũng là những câu nói cuối cùng mà hắn được nghe từ em. Hắn khụy gối bên cạnh ghế đá,nghĩ đến cuộc đời khốn nạn mà đã dành cho hắn
Không còn mục đích sống trên đời này, không còn gì phải lưu luyến, nếu có cũng chỉ là 21 năm qua hắn vẫn là một tên trai tân. Hắn – Lê Tấn Thiên, một tên sinh viên đua đòi khởi nghiệp mà thất bại vài lần liền trở thành một kẻ không còn gì để lợi dụng liền phải đập đầu vào ghế đá để mong được giải thoát cái cuộc đời bất công của hắn. Hít mạnh từng hơi thở cuối cùng của mình, hắn chợt nhận ra cái suy nghĩ yếu đuối của mình.
  • Tại sao, tại sao ta phải lựa chọn như thế này. Tất cả chỉ vì ông trời đã sắp đặt vận mệnh của mình như vậy hay sao. Không, hạnh phúc và vận mệnh của bản thân ta, ta phải tự mình nắm lấy, phải tự bước lên một lần nữa.
Tấn Thiên cố sức chống tay đứng lên, một tay giữ lấy vết thương trên đầu của mình. Nhưng máu vẫn cứ thế tuông trào, đôi môi nhợt nhạt, từng hạt mưa xối vào vết thương làm sắc mặt hắn trở nên tái nhợt hơn.
Bàn tay đang chống đỡ Tấn Thiên cũng trở nên run run rồi khụy xuống làm hắn nằm bệch trên đất, qua một đoạn thời than nước mưa xối vào vết thương làm người ta cũng trông thấy rõ qua từng lớp, từ da đầu tới lớp mô mỏng rồi tới sọ có một vết nứt nhỏ.
Đôi mắt Tấn Thiên khép dần, cho đến cánh tay trở nên giật giật rồi lịm đi. Từ hạnh phúc đến đau đớn đến bây giờ thì hối hận, có lẽ hắn cũng đã được trải nghiệm qua những điều mà một cuộc đời tạo ra, cũng không có hối tiếc nữa. Trong nhân sinh, dù đưa ra quyết định trong trạng thái nào đi nữa thì đó cũng là quyết định của chính bản thân ta. Không nên hối tiếc hay hối hận mà đáng lý ra phải hưởng thụ cái cảm giác đó. Mà Tấn Thiên hắn cũng không có thời gian phải hưởng thụ cái cảm giác đó vì giờ lúc này có lẽ hắn đã ở trong luân hồi đi.
Tại một tinh cầu xa xôi, bầu trời lúc này trở nên u ám, từng cơn gió thét gào kéo đến mang theo những đám mây đen khịt, từng tia chớp linh động lóe sáng trong những đám mây. Không khí trở nên oai bức một cách lạ thường, bỗng một tia sét tím lao ra khỏi đám mây trong chớp nhoáng đánh vào một thân cây cổ thụ bên trong khu rừng nguyên sinh. Làm những loài thú xung quanh hoảng sợ tột độ, ba chân bốn cẳng chạy khỏi khu rừng. Thân cây bốc cháy làm sáng cả một mảng khu rừng, các thành trì của nhân loại từ phía xa cũng có thể nhận thấy một mảng sáng rực.
“Lộp độp, lộp độp”
Những hạt mưa đầu tiên rơi xuống làm dịu lại cái không khí oai bức này, những hạt mưa đánh lên thân cây cổ thụ đang cháy làm phát ra những tiếng xèo xèo. Khi cổ thụ cháy trụi, chỉ còn lại thân cây thì cũng là lúc ngọn lửa đã dập tắt.
Bên dưới gốc cây lại xuất hiện một cảnh quỷ dị, một thanh niên khoảng tầm tuổi, nửa thân bên phải bị cháy xém, phần đầu bị cháy tróc ra đầu, cánh tay và chân bên phải thì lộ ra phần xương. Phần thân bên trái được vùi dưới đất nhưng độ nhóng từ thân cây bốc cháy gây ra cũng làm cho nó đỏ au, phát ra một mùi thơm của thịt nướng thoang thoảng trong không khí. Cỗ thân thể bỗng nhiên nhúc nhích tạo nên một cảnh tượng làm người ta phải rùng mình.
Một người với thương thế như vậy không thể nào còn sống được. Và đúng thật vậy cỗ thân thể này đã chết, vừa chết cách đây không lâu thì một linh hồn từ thế giới giác dung nhập vào nên vẫn còn giữ được hơi tàn. Và linh hồn đó không ai khác đó là Tấn Thiên, linh hồn trôi vô định trong không gian luân hồi thì bị một lực hút cường đại hút đến thế giới này và dung nhập vào cỗ thi thể không rõ này.
Tấn Thiên cố nhúc nhích thân thể nhưng vừa cử động được thì một cơn đau rát từ thân thể truyền đến khiến hắn muốn chết đi sống lại, vội hít vào từng hơi thở để giữ tỉnh táo thì lồng ngực đau nhói do phổi bị tổn thương làm hắn không dám thở mạnh.
  • Mình vẫn còn sống ư, nhưng điều gì xảy ra với thân thể mình thế này. MÌnh nhớ là chỉ đập đầu tự tử thôi mà.
Tấn Thiên chợt mừng rỡ khi nhận ra mình còn sống, nhưng lại không hiểu nổi tình cảnh quái dị trước mắt này.
  • Đing, kiểm trắc nhận thấy thân thể kí chủ đang trong tình trạng khẩn cấp, kiến nghị kí chủ chuẩn bị tinh thần nhận lấy cái chết.
Một thanh âm xa lạ quanh quẩn trong đầu Tấn Thiên, khiến hắn trợn mắt ngoác mồm.
  • Cái đếu gì thế này, mình lại có được hệ thống. Vận mệnh của mình sắp được thăng hoa ahahaha. Khoan đã, chuẩn bị tinh thần nhận lấy cái chết, cmn hệ thống, không phải trong nguyên tác là ngươi giúp ta hồi phục thương thế sao, giúp ta đi lên thế giới đỉnh phong, giúp ta thu ngàn vạn mỹ nữ trong thiên hạ hay sao?
Chưa kịp hưng phấn thì Tần Thiên lại muốn chửi cả nhà cái hệ thống này, câu thoại này không nằm trong nguyên bản các truyện hệ thống ta thường đọc a.
  • Đinh, thương thế kí chủ quá nặng, giúp kí chủ phục hồi nằm ngoài quyền hạn của hệ thống.
  • Đing, kiểm trắc thân thể kí chủ nhận thấy, sau 10 giây nữa kí chủ sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
  • Bắt đầu đếm ngược.
  • 10
  • 9
Thanh âm hệ thống vẫn vang vọng trong đầu của Tần Thiên, đến nước này hắn liền á khẩu không nói nên lời, hệ thống quá không có nhân cách rồi.
  • 8
  • 7
  • Con mẹ nó, số trời không cho sống sót nha.
  • 6
P/s: Ban đầu thì ta cũng không muốn mở truyện một cách dong dài như thế này, nhưng sự thật thì cuộc đời của main với chính ta là một. Cũng đã trải qua những điều như thế. Nhưng khác ở chỗ ta không có tự tử, nếu có thì đâu có ngồi đây viết cho các đồng đạo xem phải không nào. Ta muốn viết cuộc đời của ta vào main đơn giản chỉ muốn sau này ta sẽ là main, sẽ hiểu main muốn làm gì nhất, để thổi hồn vào nhân vật ấy mà. Các vị đừng ném đá ta nha.