Đế Vương Công Lược

Chương 102 : Tộc Ngư Vĩ (đuôi cá) [ Chi bằng cứ đi tìm một lần thử xem]

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


Chương dài chương dài *^_^*, chư vị thiếu hiệp Truy Ảnh Cung cũng xuất hiện rồi:))))



#8211; Tộc Ngư Vĩ (đuôi cá) [ Chi bằng cứ đi tìm một lần thử xem]



Khách điếm này rất yên tĩnh, dường như có thể nghe rõ cả tiếng sóng biển rì rào và tiếng mưa gió bên ngoài. Thi thoảng có tia gió len lỏi vào phòng qua song cửa sổ, làm lay động màn giường và ánh nến. Đoạn Bạch Nguyệt nghiêng người, kéo chăn lên cao che lại bờ vai trần lộ ra bên ngoài của Sở Uyên.



Sở Uyên mở mắt.



” Đánh thức ngươi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn lọn tóc của hắn: ” Một lúc lâu nữa trời mới sáng, ngủ tiếp đi.”



Sở Uyên nghiêng người vùi mặt vào ngực hắn, tiếp tục mơ giấc mộng còn dang dở. Đoạn Bạch Nguyệt thì lại thức trắng cả đêm, không muốn ngủ, cũng không nỡ ngủ. Mãi đến khi bóng đêm dần dần lui bước, ánh nắng vàng ấm áp rọi vào ô cửa sổ, mới nhẹ nhàng đánh thức người đang ngủ trong lòng mình dậy.



Sở Uyên lười mở mắt, hỏi: ” Trời đã sáng rồi ư?”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đêm qua ngươi nói phải trở về sớm.”



” Ừm.” Sở Uyên ngồi dậy: ” Truyền vài quan viên địa phương tới, mấy ngày nữa là đại quân phải ra biển rồi, trong thành Đại Côn này vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải giao phó.”



Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn từ phía sau.” Ta sẽ cùng ngươi đi đánh đảo Bạch Sương.”



” Tây nam quân không rành thủy tính, không cho phép.” Sở Uyên lắc đầu.



” Ai nói tây nam quân đi đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn mặc y phục: ” Sở quân phải ra biển, mà chiến loạn ở thành Đại Côn này vừa mới chấm dứt, khó tránh khỏi vẫn còn dư nghiệt đang đợi thời cơ làm loạn. Thay vì điều quân đội từ nơi khác tới, chi bằng để tây nam quân lưu lại đây duy trì trật tự, sau khi ngươi đại thắng trở về rồi ta phân tán quân đội về tây nam cũng không muộn.”



Sở Uyên nói: ” Cho nên ngươi muốn ở lại thành Đại Côn?”



” Là tây nam quân ở lại thành Đại Côn.” Đoạn Bạch Nguyệt gác cằm lên vai hắn: ” Ta cùng ngươi ra biển, bởi vì phải thị tẩm.”



Sở Uyên trở tay cho hắn một cái tát.



” Cứ quyết định vậy đi.” Đoạn Bạch Nguyệt cọ cọ hắn, lại nhắc nhở: ” Nếu Diệp cốc chủ biết rồi tung độc dược khắp trời, ngươi nhất định phải ra mặt nói giúp ta.”



Sở Uyên đạp giày xuống giường, dứt khoát lưu loát nói: ” Mặc kệ!”



Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường, thở dài.



Bất kể thế nào, tiểu cữu tử cũng thật đáng sợ.



(Tiểu cữu tử: em vợ:))))). Hồi đọc QT cứ đọc thành Tiểu Cửu tử vì Tiểu Cẩn là Cửu Vương gia, dè đâu không phải Cửu mà là Cữu hơ hơ.)



Mặc dù khách điếm này nhìn hơi cũ kỹ nhưng thức ăn lại nấu rất ngon. Sở Uyên ăn hết một bát mì lớn, lại gọi thêm vài gói điểm tâm mang theo rồi mới cùng Đoạn Bạch Nguyệt trở về Vương phủ. Bởi vì lúc này vẫn còn quá sớm nên phần lớn mọi người vẫn chưa thức dậy, ngược lại cũng rất thanh tĩnh. Dọc đường đi Đoạn Bạch Nguyệt đều nắm tay hắn, đưa đến cửa Ngự thư phòng rồi mới xoay người định trở về tiểu viện của mình, nhưng trên đường đi thì gặp Thẩm Thiên Phàm.



” Tướng quân.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có phải là đang muốn tới ngự thư phòng hay không?”



” Phải.” Thẩm Thiên Phàm gật đầu: ” Chuyện Lệ Thước đã hỏi rõ được hơn phân nửa rồi, muốn tới bẩm báo Hoàng thượng một tiếng.”



” Hiện giờ Hoàng thượng có rất nhiều vị đại nhân vây quanh, trong sân viện còn có ba người đang đứng chờ, e là phải sau giờ ngọ mới có thể rãnh rỗi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tướng quân hỏi được cái gì rồi, có thể báo trước cho Bổn Vương biết được không?”



Thẩm Thiên Phàm gật đầu: ” Tất nhiên là được.”



Thấy hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, Đoạn Bạch Nguyệt có chút ngạc nhiên.



Thẩm Thiên Phàm nói: ” Lúc trước Hoàng thượng từng phân phó, nếu Vương gia muốn biết bất cứ chuyện gì, cũng không được có nửa phần giấu giếm.”



Thì ra là vậy a…. Tây Nam Vương xoa xoa cằm, ý cười dường như lan tỏa đến từng sợi lông tơ trên mặt.



Thẩm Thiên Phàm ho khan hai tiếng, cùng hắn trở về tiểu viện, đem chuyện của Lệ Thước kể đại khái lại một lần nữa.



“Sở Hạng sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.



” Đây là bức họa đêm qua họa sĩ vẽ lại.” Thẩm Thiên Phàm lấy trong tay áo ra một tờ giấy: ” Tuy không giống được mười phần nhưng cũng không khác biệt nhiều lắm.”



” Nếu thật sự là Sở Hạng thì sao lúc Lệ Thước diện thánh lại không có biểu hiện gì khác thưởng?” Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu.



” Đêm đó trong phòng ánh đèn mờ tối, nàng lại chưa từng ngẩng đầu lên, luôn nơm nớp lo sợ.” Thẩm Thiên Phàm nói: ” Có lẽ nàng căn bản không thấy rõ tướng mạo của Hoàng thượng.”



” Thì ra là thế.” Đoạn Bạch Nguyệt cuộn bức họa lại đặt trên bàn: ” Cho nên nói Sở Hạng khổ tâm mạo hiểm lớn như vậy, mục đích cuối cùng chính là vì muốn lấy đi Linh Lung Trản từ tay Lệ Thước, dùng để cứu sống người nào đó sao?”


Thẩm Thiên Phong hỏi: ” Coi chừng Tiểu Cẩn sao?”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chính xác.”



Thẩm minh chủ dở khóc dở cười: ” Đoạn thời gian này đã đắc tội Vương gia quá rồi.”



Đoạn Bạch Nguyệt rộng lượng xua tay: ” Minh chủ khách khí, không sao không sao.” Đoạn thời gian này thật ra rất tốt, sau này cứ như vậy cũng không sao, chỉ cần đừng ác liệt hơn nữa, tung độc dược đầy trời là được.



” Ngươi muốn đi vớt vỏ sò?” Sở Uyên nghe tin cảm thấy rất buồn bực: ” Vớt vỏ sò gì vậy?”



” Giúp Dao nhi kiếm ít đồ chơi hiếm lạ thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hải vực phía trước có Hoa Châm La, có thể dùng để dưỡng cổ.” (Hoa Châm La = Hoa Châm Loa: một loại vỏ sò, đằng trước cũng có 1 chương nhắc tới chữ “Loa” này, người đẹp nào lội đọc lại thì tìm giúp nhân gia để nhân gia sửa lại thành chữ “La” cho nó đẹp mĩ mều với nhá, xin cảm ơn và hậu tạ *^_^* (=3=))



” Thú vị lắm sao?” Sở Uyên hỏi.



Đoạn Bạch Nguyệt cười hết sức rực rỡ: ” Không thú vị chút nào, rất là buồn chán.” Nghìn vạn lần đừng đòi đi theo.



Sở Uyên sảng khoái cho đi: ” Đi nhanh về nhanh, nhớ cẩn thận sóng gió.”



Đoạn Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.



Diệp Cẩn thì ngược lại, nghe nói Đoạn Bạch Nguyệt muốn đi tìm Hoa Châm La thì cũng tâm tâm niệm niệm muốn đi, níu cứng lấy ván cửa không chịu buông ra, sau cùng bị Thẩm Thiên Phong nửa dụ dỗ nửa lừa gạt, mạnh mẽ ôm người chạy về khoang thuyền mới yên ổn được.



Thời gian này khí trời rất tốt, mặt biển gió êm sóng lặng. Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Niệm thuận lợi dong thuyền đi về phía Thải Hồng Khẩu. Đi tới giữa đường thì nghe Đoạn Niệm nói: ” Vương gia, phía sau dường như có chiếc thuyền nhỏ đang đuổi theo chúng ta.”



Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn xem.



Một con thuyền nhỏ loại chiến thuyền đang cấp tốc bơi tới chỗ bọn họ, trên thuyền treo không ít lá cờ, nào là ” Công tử nhà ta có thể hô mưa gọi gió”, nào là ” Nhất thống tam giới”, còn có ” Chúng ta căn bản cũng không biết Tần cung chủ là ai”, cùng với vài chấm tròn tròn méo méo đen thui, nhìn qua rách nát không chịu được.



Vừa nhìn cái phong cách ma chướng này, không cần nghĩ cũng biết là ai đang tới.



Đầu Tây Nam Vương rất đau.



Đầu Đoạn Niệm cũng rất đau.



Ám vệ Truy Ảnh Cung nối tiếp nhau leo lên, treo người trên lan can kịch liệt phất tay, hết sức nhiệt tình.



Bọn họ vốn dĩ được Tần Thiếu Vũ phái tới bảo vệ Ôn Liễu Niên, nhưng vì ngày nào cũng chí chóe chí chóe quá mức ầm ĩ, thực sự không ai có thể chịu đựng nổi, vì vậy Sở Uyên liền dứt khoát ban thưởng cho bọn họ một chiến thuyền nhỏ, mà nhất định là phải đi sau đuôi đại quân, xếp vào chiến đội cuối cùng. Nhưng bởi vì những ngày lênh đênh trên biển thực sự quá đơn điệu nhàm chán, cho nên ba không năm lúc sẽ rủ nhau chèo thuyền trốn đi, giúp dân chúng các hải đảo dọc đường mua hàng hóa, đốn củi chẻ củi, làm mai mối, sau đó khiêng ba bốn vò rượu mừng trở về, vô cùng vui sướng đuổi theo đại quân, biến nhân sinh của chính mình từ cực kì nhàm chán thành cực kì phong phú. Lần này bọn họ tới đảo Vũ Hoa ăn cá hoa vàng, trên đường trở về thì gặp được Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Niệm.



” Vương gia muốn đi đâu vậy a?” Ám vệ hỏi.



Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Không đi đâu hết.”



Ám vệ tiếp tục cười tươi như hoa: ” Nha~~~”



……



Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu: ” Đi theo cũng được, nhưng nếu dám quấy rối, Bổn Vương sẽ báo cho Tần huynh biết ngay.”



Ám vệ lập tức gật đầu, hoàn toàn không thành vấn đề biết không! Chúng ta làm sao có thể quấy rối được chứ, từ trước đến giờ công tử đều dạy chúng ta phải lấy việc giúp người làm niềm vui, không thể gặp khó khăn thì bỏ chạy được.



Về phần vị “Tần huynh” trong miệng Vương gia vừa nói là ai, chúng ta cũng không phải là rất quen thuộc, cũng không biết vì sao Vương gia phải cố ý nhắc tới.



Thải Hồng Khẩu cách nơi đại quân dừng lại tiếp nước ngọt lương thực không tính là xa, một buổi chiều cộng thêm một đêm nữa, sáng sớm hôm sau đã tới nơi.



Xung quanh đều là mặt biển mênh mông vô bờ, Đoạn Niệm nói: ” Nơi này không giống như là có hải đảo.”



” Thải Hồng Khẩu chính là nơi này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tìm kĩ xem, ít nhất còn có thời gian ba ngày, chưa biết chừng thật sự có thể tìm được.”



Vừa dứt lời, đã nghe phía sau ” Tùm Tùm” một tiếng, có người nhảy xuống biển.



Đoạn Bạch Nguyệt: “…”



Các ám vệ còn lại ngồi trên boong thuyền, tiếp tục nói chuyện phiếm cắn hạt dưa.



Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà nhỏ, ám vệ kia mới “ào” một cái ngoi đầu lên, phun hết nước trong miệng ra, trên đầu còn có một nhánh rong biển, nói: ” Đi theo hướng đông nam, nơi đó có người ở.”



Đoạn Niệm ngơ ngác há mồm, như vậy mà cũng được????