Đế Vương Công Lược

Chương 104 : Đại thắng trở về [Hay là ta nấu cơm cho ngươi ăn]

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


Tiểu công vào bếp *^_^*



Sở quân đứng trên chiến thuyền dùng hỏa pháo đem mặt biển lật lên cao mấy trượng, bùn đất và cự thạch phóng lên cao, sau đó ầm ầm rơi xuống mặt nước. Chiến sự kéo dài suốt từ sáng sớm tinh mơ đến tận khi trời tối mịt. Sau khi chim Báo Tang bay kín bầu trời bị Triệu Việt chém chết hết thì đảo Bạch Sương mới tạm thời yên tĩnh lại, không một ai biết tiếp theo đối phương sẽ có động tĩnh gì.



Đoạn Bạch Nguyệt vừa định để Sở Uyên về nghỉ ngơi trước thì Diệp Cẩn đã vội vã chạy vào khoang thuyền, nói rằng đối phương lại có dị động.



Vô số đốm sáng màu lục u ám tụ tập lại phía bên kia chiến tuyến. Mới đầu ai cũng cho rằng đó là vu thuật hay lân hỏa gì đó, sau lại mới phát hiện ra đó là ánh sáng của những đôi mắt.



Lân hỏa: lửa ma trơi.



” Là con hải hầu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.



” Là yêu vật dưới đáy biển đúng không?” Sở Uyên hỏi.



” Vùng Đông Hải này rộng lớn như vậy, không ai biết chính xác bên dưới mặt nước kia rốt cuộc có những thứ gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Quản nó, ném một nhóm hỏa pháo xem sao rồi lại nói.”



Thẩm Thiên Phàm phất tay ra lệnh, tiếng pháo lửa lại ầm ầm vang lên, một nhóm hải hầu đứng trước bầy đàn kêu gào thảm thiết rơi vào trong nước, chỉ trong nháy mắt máu tươi đã nhuộm đỏ mặt biển. Nhóm hải hầu theo sát phía sau chúng thấy thế giận dữ, gào rú lũ lượt kéo lên, nối tiếp nhau nhảy vào lòng biển, chân trước dài nhỏ khua nước lia lịa, xuyên qua pháo lửa nhào về phía chiến thuyền của Đại Sở.



Thẩm Thiên Phàm quyết định thật nhanh, phân ra hai chiếc thuyền bọc thiết (sắt) ngăn phía trước đại quân, bảo vệ các chiến thuyền còn lại khỏi đám yêu vật này. Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bả vai của Sở Uyên, nói: ” Nhớ phải cẩn thận.”



Sở Uyên nói: ” Xem tình hình mà hành sự, đừng có cậy mạnh.”



Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, tung người nhảy lên chiếc thuyền đi đầu, Huyền Minh Hàn Thiếc trong màn đêm đen kịt lóe ra hàn quang, chém những con hải hầu kia thành hai khúc. Nhưng nhóm này vừa bị chém thì ngay lập tức đã có nhóm khác ngóc đầu lên từ mặt biển.



Móng vuốt và răng nanh sắc nhọn chỉ cần một cái chớp mắt liền có thể đánh thủng chiến thuyền của Sở quốc. Thanh Cầu đứng trên bờ, cầm cây đuốc nở nụ cười hết sức âm hiểm. Thấy càng lúc càng có nhiều chiến thuyền của Đại Sở bị phá hỏng, Diệp Cẩn vội la lên: ” Có cần phải rút lui trước rồi tính sau không?”



Vừa dứt lời thì phía sau đã có người chạy tới bẩm báo: ” Phía sau cũng có quân địch a!”



Mọi người nghe vậy nhìn về phía sau đội ngũ, chỉ thấy một chiếc thuyền cũ kĩ rất lớn đang chậm rãi tiến lại gần đại quân, trên thuyền vẫn là những đôi mắt màu lục u ám dữ tợn đó —nhìn qua ít nhất cũng có vài trăm con.



Tình thế này cho thấy đối phương đã chuẩn bị từ trước, Sở Uyên khép hờ mắt lại để bản thân bình tĩnh một chút, sau đó trầm giọng hạ lệnh: ” Tiếp tục đánh về phía trước.”



Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phàm liếc mắt nhìn nhau, đây đích thực là lối thoát duy nhất trong tình thế này, chẳng qua là… có thể sẽ phải chịu thương vong rất nặng nề.



Tiếng kèn lệnh ù ù vang lên, Đoạn Bạch Nguyệt ném con hải hầu cuối cùng bên cạnh mình xuống biển, đang muốn trở về bên cạnh Sở Uyên bảo vệ hắn thì bỗng nghe xa xa truyền tới tiếng kinh hô.



Trong bóng đêm mênh mông, một con thuyền lớn màu đen cấp tốc lướt sóng lao tới, cánh buồm tựa như dãy núi che khuất trời sao. Bên cạnh thuyền lớn còn có vô số thuyền nhỏ bọc thiết giáp, các chiến sĩ trẻ tuổi của Đông Hải tay nắm cương đao cung nỏ, tiếng hô vang trời.



” Là Đại Minh Vương! Đại Minh Vương tới rồi!” Trong đội ngũ Sở quân có người từng là ngư dân sinh sống ở vùng Đông Hải này, tất nhiên cũng nghe qua không ít chiến tích của hắn.



Đoạn Bạch Nguyệt thấy vui vẻ trong lòng, Sở Uyên xoay người bước lên đài quan sát, nhìn thuyền lớn xa xa càng ngày càng tiến lại gần.



” Hoàng thượng?” Thẩm Thiên Phàm thử hỏi.



Sở Uyên khẽ gật đầu, cũng không biết lúc này mình nên có tâm tình gì.



Thẩm Thiên Phàm nhận lệnh, sau đó cất cao giọng hạ lệnh cho các tướng sĩ: ” Lui về phía sau!”




Đoạn Bạch Nguyệt ghét bỏ chê: ” Cô nương nhà ai mà cổ tay lại thô như thế.” Nhất định là không bán được cái nào.



Sở Uyên đắc chí nói: ” Ta nói với lão bản là phải tết cái này dài hơn một chút.”



Đoạn Bạch Nguyệt: “…..”



Sở Uyên chống đầu, nói: ” Đói!”



Đoạn Bạch Nguyệt bỗng dưng đưa ra lời đề nghị: ” Ta nấu cho ngươi ăn, được không?”



” Ngươi còn biết nấu cơm sao?” Đáy mắt Sở Uyên tràn đầy không tin tưởng.



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Phải.”



Sở Uyên suy nghĩ một chút, lắc đầu: ” Ta không tin, ngươi muốn làm thì tự đi mà ăn, ta phải truyền thiện.”



” Thử một lần, chỉ một lần thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy vai hắn: ” Ta thật sự biết nấu cơm.”



Sở Uyên xách tay hắn ra khỏi người mình: ” Vì sao trước giờ chưa từng nghe ngươi nói?”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trước giờ không biết a, ngày hôm trước vừa mới học.”



…..



Sở Uyên cự tuyệt dây dưa với hắn: ” Tứ Hỉ!”



Đoạn Bạch Nguyệt che miệng hắn lại.



Sở Uyên nhìn thẳng hắn, thực sự là hoàn toàn không muốn gật đầu nhận lời chút nào.



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi lại không muốn vo gạo, nửa đời sau cũng chỉ có thể dựa vào một mình ta nấu cơm sống qua ngày.”



Sở Uyên tránh khỏi tay hắn, nói: ” Đúng vậy.” Ta không vo.



” Coi như là thử ăn cơm ta nấu sớm một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt nói tiếp.



Sở Uyên hỏi: ” Nếu không ăn được thì sao?”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vậy ta sẽ tiếp tục luyện tập.”



Sở Uyên lắc đầu: ” Nếu luyện không tốt, ta sẽ đổi người khác.”



Đoạn Bạch Nguyệt: “….”



Đổi người khác??