Đế Vương Công Lược

Chương 106 : Chợ đêm trong vương thành [ Tức phụ nhà mình mình phải tự tìm lấy]

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


” Quốc chủ Bạch Tượng quốc lãnh huyết tàn bạo?” Sở Uyên hỏi: ” Sao tiền bối lại biết điều đó? Chẳng lẽ đã từng gặp hắn rồi ư?”



Mộc Si Lão Nhân nói: ” Gặp thì chưa từng, nhưng mỗi người được phái tới truy sát ta đều giống như ngậm thuốc nổ trong miệng vậy, một câu không hợp ý là đã muốn mắng muốn giết, may mắn là ta chạy trốn nhanh, lại có chủ nhân Trà Sơn này ra tay cứu giúp, nếu không e là đã sớm bị bắt đi rồi.”



Sở Uyên lại nói: ” Có thể nào hỏi thêm một câu không? Đối phương muốn bàn chuyện làm ăn gì với tiền bối vậy?”



” Lúc ấy bọn họ cũng không nói rõ ràng, sau lại thấy ta kiên quyết muốn biết quá mới đùn đẩy nhau nói chỉ là một ít bàn ghế và tủ gỗ tầm thường mà thôi.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Không ai trên đời là kẻ ngốc, nếu chỉ muốn bàn ghế tủ gỗ, người nào trong thành Đại Nhạn cũng biết làm, thậm chí có vài người tay nghề còn cao hơn cả ta, không muốn mộc tượng tay nghề giỏi giá cả phải chăng, lại cứng rắn muốn kéo ta tới Nam Dương, ai có thể tin được?”



Sở Uyên gật đầu, nói: ” Vừa khéo, vài ngày nữa quốc chủ Bạch Tượng quốc muốn tới vương thành cùng trẫm nghị sự, hôm nay đa tạ tiền bối đã nhắc nhở.”



” Còn muốn đích thân tới đây?” Mộc Si Lão Nhân nghe vậy càng hoảng sợ, liên tục xua tay: ” Nghìn vạn lần đừng để hắn biết ta đang ở trong cung a.”



” Tiền bối lo lắng nhiều rồi, dù biết được thì đã sao?” Sở Uyên cười cười: ” Chỉ là một đảo quốc nho nhỏ ở Nam Dương mà thôi, còn dám cướp người đang ở trong tay trẫm hay sao?”



” Dạ dạ dạ, Hoàng thượng nói chí phải.” Mộc Si Lão Nhân vỗ vỗ đầu mình: ” Cũng tại đầu óc ta không tốt, lúc trước lang bạt giang hồ trốn đông trốn tây đã quen, đến giờ vẫn chưa thể nào quên được.”



” Nếu đã tới đây rồi thì ngồi xuống ẩm trà với trẫm đi.” Sở Uyên nói: ” Còn chuyện chủ nhân Trà Sơn này thì gần đây không ở trong cung, một thời gian nữa trẫm sẽ tìm hiểu giúp tiền bối.”



Sau khi chiến dịch Đông hải kết thúc, Ôn Liễu Niên xin nghỉ nửa năm, cùng Triệu Việt dắt tay nhau du sơn ngoạn thủy, trời nam biển bắc Thục Trung Giang Nam, có lẽ phải nửa năm mới trở về vương thành.



Đám thần tử trong triều đều nói, Hoàng thượng đối với vị Ôn đại nhân này thật sự là sủng ái vô biên a, cầu được ước thấy kiểu này có lẽ lần tìm khắp thiên hạ cũng không có người thứ hai đâu. Tứ Hỉ công công vừa nghe được đã xoa tay cười ha hả, tất nhiên là Hoàng thượng phải sủng ái Ôn đại nhân rồi, nhưng nếu nói đến sủng ái vô biên, thì phải là Tây Nam Vương mới đúng.



Đoạn Dao chạy vòng quanh vòng quanh mười xe ngựa chất đầy kì trân dị bảo, mừng rơi nước mắt, lau lau nước miếng.



Tẩu tẩu là Hoàng thượng, thì ra chính là loại cảm giác này a~~~.



Có tiền! Cực kì có tiền!



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Mất mặt xấu hổ!”



Đoạn Dao nói: ” Những thứ này là sính lễ đây sao?”



Đoạn Bạch Nguyệt sửa lại: ” Của hồi môn!”



” Mặc kệ đi.” Đoạn Dao hai tay lia lịa nhét vàng vào bao bố nhỏ của mình: ” Có cần phải trả lễ không?”



Tất nhiên là phải trả rồi. Đoạn Bạch Nguyệt tự mình tới hầm rượu, chọn ra mười vò Phi Hà thơm ngon nhất, ra roi thúc ngựa đưa tới vương thành.



Đoạn Dao bĩu môi: ” Mỗi lần đều đưa cái này?” Không sang trọng quý phái chút nào!



Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu hắn, tiện tay mở ra phong thư vừa nhận được hôm nay — vẫn là lối viết chữ cẩu thả phóng túng không hề kiềm chế của sư phụ nhà mình, Đoạn Dao cũng ghé đầu vào cố sức phân biệt các con chữ nửa ngày trời, rồi mới chán nản nói: ” Sư phụ còn chưa muốn trở về nữa sao?”



” Rất tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh xếp thư lại: ” Yên tĩnh.”



Trên một tòa núi đơn giữa bốn bề biển rộng, Nam Ma Tà toàn thân ướt sũng, đầu tóc vẫn còn nhỏ nước, đang vây quanh đống lửa xé đùi gà uống rượu đục, đột nhiên lại thấy ngứa cái mũi, không kịp phòng bị đánh nguyên một chuỗi hắt xì, văng cả thịt gà và rượu vào đống lửa, đầu óc quay cuồng mặt mũi đỏ bừng, vì vậy bất mãn thổi ria mép.



Nghịch đồ!



Bên trong vương thành



Ngày hôm đó sau khi xử lý xong chính vụ, may mắn là vẫn còn dư chút thời gian rãnh rỗi nên Sở Uyên dẫn Tứ Hỉ tới ngự hoa viên hóng gió giải sầu. Bất tri bất giác đã đi tới một đại viện, sau khi mở cửa ra thì thấy các lão nhân đang cùng nhau chuẩn bị bữa trưa, cười cười nói nói vô cùng vui vẻ, nhìn qua rất là tốt đẹp.


Một người đang ôm kiếm đứng dựa vào tường nhướng mi nhìn hắn.



Sở Uyên trấn định nói: ” Còn tưởng ngươi sẽ đi theo ta tới khắp nơi trong vương thành này.”



Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay về phía Sở Uyên: ” Lại đây!”



Sở Uyên dừng bước: ” Không!”



Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười cười, bước tới vài bước kéo hắn ôm vào lòng, ghé vào tai thấp giọng nói: ” Ta vào cung trước nhưng không có ai cả, cũng chẳng biết ngươi đã đi nơi nào, đành phải đi khắp nơi tìm như vậy.”



” Sau đó thì sao?” Sở Uyên hỏi.



” Vương thành này cũng không nhỏ, từ tháp Linh Lung đi tới đây nơi nào cũng có thật nhiều nam nữ đang cầu nhân duyên, muốn đi cũng chen chân không lọt, suýt nữa còn bị lấn rơi xuống cầu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có người thấy ta vẫn luôn nhìn trái ngó phải nên chạy tới hỏi có phải là để lạc mất tức phụ rồi hay không, còn nói giọng hắn rất lớn, có thể giúp ta tìm người, gọi một tiếng là một văn tiền.”



Sở Uyên nén cười.



” Tức phụ của ta, mướn hắn gọi làm chi?” Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt Sở Uyên: ” Làm như thế này cũng có thể tìm được, lại còn tiết kiệm bạc.”



Sở Uyên đưa hai tay áp lên gương mặt của hắn: ” Có lạnh hay không? Sao lại ăn mặc phong phanh như vậy?”



“Không lạnh.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đói.”



Sở Uyên bĩu môi: ” Tiền đồ.”



” Thật sự là đói a, vội vàng chạy đi nên buổi trưa chỉ ăn bánh nướng với nước lã.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vừa cứng lại vừa lạnh.”



” Đi.” Sở Uyên nắm tay hắn: ” Chúng ta đi ăn hoành thánh.”



” Ngươi còn nhớ rõ nơi này có quán hoành thánh sao?” Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại hơi ngạc nhiên.



” Ta không chỉ nhớ rõ, mà còn một mình tới ăn rồi.” Sở Uyên nói: ” Lúc ngươi giả chết trốn ở Tây Nam Phủ năm đó.”



Đoạn Bạch Nguyệt: “….”



Khụ!



So với lúc trước, quán hoành thánh này làm ăn phát đạt hơn rất nhiều, ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Đoạn Bạch Nguyệt mua hai bát hoành thánh lớn, lại bỏ thêm ớt và dấm chua, cùng Sở Uyên bưng tới một chỗ yên tĩnh, ngồi trên bậc thang trước cửa lớn nhà người khác, ăn hoành thánh thịt thơm ngon.



Trong sân nhà phía sau lưng có chú chó đang sủa điên cuồng, Sở Uyên hỏi: ” Nếu nó lao ra đây thì phải làm sao?”



Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn thổi nguội bát hoành thánh: ” Vậy phải ăn mau một chút.”



Sở Uyên ừ một tiếng, cúi đầu chuyên tâm ăn.



Trước ngõ con hẻm nhỏ, Ôn Liễu Niên cười tươi rói kéo đám đống liêu của mình đi, không ăn hoành thánh nữa, không ăn nữa a, đi Sơn Hải Cư ăn! Có đầu bếp mới nguyên liệu nấu ăn tươi mới, măng chua đưa tới từ Giang Nam nha, còn có thịt khô của Thục Trung nữa, hầm chung lên ăn không ngon không lấy tiền, ăn ngon cũng không đòi tiền, ta mời khách mời khách a.



Chư vị đại nhân hết sức vui sướng, trưa nay Lưu đại nhân vừa mời ăn thịt xâu, tối nay Ôn đại nhân lại mời đi ăn Sơn Hải Cư.



Ngày hôm nay quả thực chính là ngày lành tháng tốt mà.



Một năm của bà Tiếu ngắn lắm nên nhân gia hông cần phải đổi màu *^_^*