Đế Vương Công Lược
Chương 11 : Gặp lại [ Chẳng bằng không gặp ]
Ngày đăng: 02:13 19/04/20
Không phải là muốn đánh nhau ngay lập tức đó chứ?
Đoạn Dao nhẫn nại giải thích: ” Ta thật sự chưa từng luyện Bồ Đề tâm kinh.” Trước đây thật lòng muốn luyện vì nghe người ta nói đó là loại võ công kỳ dị số một số hai trong võ lâm, nghe qua đã thấy cực kì uy phong rồi, có điều dù thế nào sư phụ cũng không chịu cho luyện nên đành phải tiếc nuối từ bỏ.
Thiếu phụ cười nhạt: ” Nam Ma Tà trước đây từng nói đã truyền lại Bồ Đề tâm kinh cho ngươi, không lẽ hắn còn có thể gạt ta sao?”
Quả nhiên là vậy a…. Đoạn Dao nghe vậy chân thành nói: ” Nếu ngày nào đó sự phụ không gạt người thì đó mới là còn sống mà thấy quỷ.” Ngươi tin ai không tin lại đi tin hắn?
“Bớt nói nhảm đi.” Thiếu phụ đột nhiên lạnh giọng nói. ” Dù sao đi nữa, hôm nay ta cũng phải mang ngươi về Thiên Sát Giáo!”
“Đó là giáo phái gì vậy?” Trước đó Đoạn Dao chưa từng nghe qua nên nhỏ giọng hỏi.
“Nàng gọi là Lam Cơ, là sư tỷ muội với Lam Cửu Muội của Tử Vi Môn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Đoạn Dao vẫn không hiểu, Tử Vi Môn là một độc giáo ở tây nam, quan hệ với Vương phủ không tốt nhưng cũng không quá tệ, chính hắn cũng từng tới đó vài lần để mua cổ, do đó quan hệ với Lam Cửu Muội cũng không xấu, nhưng chưa bao giờ nghe Lam Cửu Muội nói có sư tỷ muội gì. Hơn nữa dù có thì cũng liên quan gì đến hắn đâu?
Thật là vô cùng tai bay vạ gió!
“Dù Dao nhi thật sự có luyện Bồ Đề tâm kinh thì cũng không thể trợ giúp giáo chủ luyện thành thần công được, cần gì phải ép người quá đáng như vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Đoạn Dao nghe vậy lòng buồn bực, ta thật sự không luyện a.
“Có giúp được hay không cũng phải mang người về mới biết được.” Trong tay Lam Cơ chợt lóe hàn quang, một con rắn độc mắt đỏ lòm lè lưỡi “tê” “tê” lao về phía hai người, Đoạn Bạch Nguyệt còn chưa kịp ra tay thì Đoạn Dao cũng đã nắm đốt sống cổ thứ bảy của nó, hai phát tháo cột sống ra rồi cuốn lại cất vào bao bố nhỏ của mình.
Tiền không bay tới a, con rắn này đắt lắm luôn.
Đoạn Bạch Nguyệt tặc lưỡi: ” Một năm không gặp, thủ đoạn hèn hạ của Lam giáo chủ vẫn không thay đổi chút nào a.”
Lam Cơ thẹn quá thành giận, sắc mặt âm trầm xuất chiêu tấn công, sát thủ của Tây Nam Vương phủ cũng cùng giáo đồ Thiên Sát Giáo chiến đấu kịch liệt, trong rừng cây chướng khí mịt mù, Đoạn Dao quả quyết lui về phía sau đứng nhìn – kỳ thực nếu xét về võ công thì Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên chiếm thế thượng phong nên không cần lo lắng. Nhưng dù sao trong người hắn giờ có nội thương, đánh nhau như vậy cũng không có ý nghĩa gì. Vì vậy sau khi hai người giao đấu mấy trăm chiêu thì đột nhiên Lam Cơ thấy trên cổ lành lạnh, rồi không biết có cái gì mềm mềm linh động quét lên má trái một cái.
“Oa!” Một con cóc béo mập màu tím nhảy xống đất, nhanh chóng trốn sau lưng Đoạn Dao.
Lam Cơ sắc mặt đột biến.
“Ngươi mau trở về bức độc đi a.” Đoạn Dao thật lòng khuyên nhủ: ” Nếu không sẽ hủy dung!”
Không nữ nhân nào chịu được ba chữ kia, dù là yêu nữ ma giáo cũng không ngoại lệ.
Lam Cơ đã biến mất chỉ trong nháy mắt.
“Không có việc gì chứ?” Đoạn Dao thở phào nhẹ nhõm, đỡ Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên đống lửa.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Điều tức một lúc sẽ tốt.”
“Đều tại lão già chết tiệt kia!” Đoạn Dao suy nghĩ một lúc lại tức giận: ” Cũng không biết đã dạy ngươi thứ công phu rách nát gì!” Lại có thể luyện đến suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, tự mình uống một viên thuốc.
Tứ Hỉ công công đứng yên nhìn hắn rời khỏi sơn cốc, sau đó xoay người trở về.
Sở Uyên quấn áo choàng kín mít đứng chờ gần đó.
“Hoàng thượng, Tây Nam Vương đi rồi.” Tứ Hỉ công công bẩm báo.
Sở Uyên gật đầu, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tứ Hỉ công công nói tiếp: ” Trong cốc nơi nơi đều là cơ quan, cỏ độc và khí độc, dù là võ lâm cao thủ cũng không xông vào được, Hoàng thượng cứ yên tâm.”
Sở Uyên khép hờ mắt, bên tai là tiếng gió thổi vi vu vi vu.
Ban đêm mưa bụi mịt mờ, Đoạn Bạch Nguyệt cầm ô, cười cười nhìn bóng người cách hắn không xa. ” Quả nhiên Sở Hoàng đang đợi ta.”
“Tiểu Cẩn không thích để người ngoài vào cốc, trẫm không muốn làm phiền hắn.” Thái độ Sở Uyên xa cách, lòng bàn tay lại lạnh như băng.
Đoạn Bạch Nguyệt bước nhanh tới, cởi áo choàng bao lấy người Sở Uyên: ” Không phải sợ ta xông vào sẽ bị thương sao?”
Sở Uyên né tránh hắn: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Đã trừ tận gốc Lưu phủ, ta còn lý do gì ở lại vương thành?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi lại.
“Dù muốn phong thưởng cũng phải chờ trẫm về cung.” Sở Uyên xoay người trở về. ” Nếu không có chuyện gì khác thì mời Tây Nam Vương về đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau gọi lại: ” Cần ta hộ tống ngươi về cung không?”
Sở Uyên lắc đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt im lặng hồi lâu mới nói: ” Cũng tốt.”
Trên đường về, Sở Uyên cơ hồ là đi như chạy trốn.
Xung quanh im lặng như tờ, trong Quỳnh Hoa Cốc không có người ngoài, Ngự lâm quân lại bị thương nên không phân công gác đêm, ngay cả Tứ Hỉ cũng đã ngủ say.
Sở Uyên mệt mỏi ngồi bên bàn, ngực đau như bị ai đó rút xương cốt máu thịt ra.
Đêm nay, Đoạn Bạch Nguyệt đứng dưới tàng cây thật lâu, lâu đến mức mưa bụi ngừng bay, bình minh hé rạng, mặt trời lên cao.
Sau lưng có người thở ngắn than dài.
Đoạn Bạch Nguyệt đột ngột xoay người.
Bạch Lai Tài lắc đầu liên tục nhìn hắn, chỉ thiếu đấm ngực dậm chân.
Đoạn Bạch Nguyệt lại mơ hồ cảm thấy nhức đầu: ” Sư phụ.”