Đế Vương Công Lược
Chương 114 : Thẩm vấn [ Kĩ năng chải đầu…cuồng bạo]
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Mãi tới buổi chiều, Triệu Việt mới tới tìm Ôn Liễu Niên về ăn cơm.
Nghĩ kĩ lại thì chức vị Thừa Tướng của Đại Sở thực sự cũng không dễ làm a, không chỉ phụ tá thiên tử nghị chính, mà còn phải giúp thiên tử canh cửa. Rất là mệt!
Ôn đại nhân vừa đi vừa nói: ” Phải ăn giò heo.”
Dù sao cũng đã ngồi trước cửa phơi nắng hứng gió suốt mấy canh giờ, lại còn vô vị nhạt nhẽo buồn chán muốn chết, nhất định phải tẩm bổ mới được.
*********
” Bầu trời cũng sắp tối đen rồi, đừng dậy nữa.” Bên trong phòng, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Muốn ăn cái gì? Ta đi thông truyền bọn họ làm một ít mang vào phòng cho ngươi.”
” Loạn đảng vẫn còn đang bị giam trong ngục, mặc kệ sao?” Sở Uyên tựa cằm lên ngực hắn.
” Trở về cung rồi thẩm vấn cũng không muộn, nếu ngươi thấy phiền thì cứ ném hết cho ta cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo chăn cao lên bao lấy hắn: ” Cần gì phải nóng lòng mấy ngày này chứ.”
Sở Uyên bĩu môi: ” Họa quốc ương dân!”
Tay Đoạn Bạch Nguyệt bất động trong giây lát, hỏi: ” Ngươi đang nói Sở Hạng, hay là Tiêu Tiêu Nhi?”
Sở Uyên đáp: ” Ngươi!”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Sở Uyên nằm trong ngực hắn, cũng không nói gì nữa, như là đang ngẩn người suy nghĩ sự tình.
Qua một lúc thật lâu sau Đoạn Bạch Nguyệt mới nhỏ giọng kháng nghị: ” Không có.”
” Có.” Đường nhìn của Sở Uyên cũng không xê xích một chút, vẫn như cũ lười biếng nhìn chằm chằm chằm vào khoảng không, thuận miệng nói: ” Trẫm nói ngươi có thì ngươi có.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nha~…”
Ngươi là Hoàng thượng, ngươi định đoạt!
Sở Uyên rụt người vào trong chăn, lần nữa nhắm mắt lại. Xung quanh đều là hơi thở quen thuộc nhất, sau khi “thị tẩm cùng người nào đó” xong cũng không mặc y phục, da thịt xích lõa chặt chẽ tiếp xúc với nhau, hô hấp nóng bỏng phả vào bên tai, mười ngón tay đan vào nhau, thoải mái đến mức không muốn nói thêm một câu một chữ nào nữa.
*******
Việc thẩm tra của Ôn Liễu Niên thì lại cực kì thuận lợi —chỉ vài ngày sau đã phái người đưa tới một đống tấu chương. Nhiều năm trước, trong đám thủ hạ của Tiêu Tiêu Nhi có một đệ tử tên là Phượng Sơn, là con trai độc nhất của Phong Lôi. Vừa bước chân ra giang hồ, tìm một môn phái tạm thời đặt chân cũng là chuyện thường tình, bởi vậy sau khi Phong Lôi biết tin cũng không có quá nhiều lo lắng. Chẳng qua là, lần tiếp theo thu được phong thư thì cũng chính là tin dữ, trong thư nói Phương Sơn bị bệnh chết bất đắc kì tử, Phong Lôi xem xong cảm thấy trời đất quay cuồng.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tất nhiên Phong Lôi sẽ thống khổ vạn phần, nhưng rồi có người biết rõ sự tình đưa tới một phong thư, nói Phượng Sơn không phải chết vì bệnh, mà là bị Tiêu Tiêu Nhi đem nhốt trong tháp Linh Lung làm vật tế quỷ thần, đừng nói là thi thể hay tro cốt mà ngay cả hồn phách cũng sẽ bị đánh tan. Vì báo thù cho con, Phong Lôi dịch dung, ngụy trang thành người cụt chân, nuốt xuống huyết hải thâm cừu trà trộn vào Lưu Thương Kiếm Các, tuy đã từng bước lấy được lòng tin của Tiêu Tiêu Nhi nhưng chung quy cũng không cách nào tìm được cơ hội đem hắn nhốt vào tháp Linh Lung, tế điện nhi tử chết oan của mình. Mãi tới khi nhóm người Nạp Ngõa bị bắt, đúng lúc Đoạn Bạch Nguyệt cố ý tìm tới cửa, bởi vậy quyết định hành động một lần, được ăn cả ngã về không.
Huyết hải thâm cừu: thù hằn sâu tựa biển máu.
” Tiếp theo phải thẩm tra thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Còn muốn tới nhà giam gặp Tiêu Tiêu Nhi sao?”
” Nhốt nhiều ngày như vậy vẫn chưa tự sát, xem ra hắn vẫn còn muốn sống.” Sở Uyên nói: ” Chỉ cần còn muốn sống thì có rất nhiều biện pháp cạy miệng hắn ra.”
” Hay là để ta đi?” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
” Ừ.” Sở Uyên gật đầu: ” Thẩm vấn xong nhớ là phải giữ lại mạng của hắn, cho dù phải chết thì cũng để hắn chết tại tháp Linh Lung, coi như ai ủi vong hồn nam tử trẻ tuổi vô tội kia đi.” Về phần Phong Lôi, sát nghiệt chồng chất trên thân, không cần biết năm đó là vì lý do gì thì cũng là tội không thể tha thứ.
Bên trong địa lao âm trầm, Tiêu Tiêu Nhi đang ngồi trên một đống rơm rạ, đưa lưng về phía cửa nhà giam.
Đoạn Bạch Nguyệt ra hiệu bảo lao đầu mở khóa sắt, tiếng kim loại va chạm nhau trong bóng đêm càng trở nên rõ ràng thanh thúy, thế nhưng Tiêu Tiêu Nhi vẫn không quay đầu lại.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Phong Lôi đã nhận hết tội trạng rồi, ngươi còn định mạnh miệng nữa sao?”
Tiêu Tiêu Nhi chậm rãi quay đầu lại nhìn thẳng hắn, ánh mắt tràn đầy phẫn hận.
Thế cục hiện tại ngay cả kẻ ngu cũng có thể hiểu được. Phong Lôi là cha của Phượng Sơn, tất nhiên chỉ hận không thể để Sở Hoàng đem mình ra thiên đao vạn quả, cho nên dù không có tội danh cũng sẽ đặt điều nói ra một đống, huống chi những năm gần đây quả thực Lưu Thương Kiếm Các vẫn đang âm thầm làm việc cho Sở Hạng. Người ngoài có thể không biết được nội tình nhưng bản thân Phong Lôi lại là Nhị đương gia, hoàn toàn có thể tiếp xúc với những người từng qua lại mật báo cho Sở Hạng. Giờ phút này hối hận vì tin người thì cũng đã quá muộn rồi, việc duy nhất có thể làm là phối hợp với triều đình diệt trừ nghịch tặc, mong sao có thể giảm bớt tội danh, nhưng không ngờ suốt đường từ Thừa Châu trở về vương thành, căn bản cũng không ai thèm để ý đến mình, thậm chí có lúc ngay cả cơm nước cũng quên mang, bụng đói khát khô cổ họng suốt hai ngày đằng đẵng cũng có, càng đừng nói tới chuyện thẩm vấn.
Lúc này khó khăn lắm mới thấy người tới, nhưng ngay cả quan phục cũng không mặc, cũng không biết rốt cuộc là có chức quan gì, ngược lại vừa mở miệng đã nói mình mạnh miệng?
Tiêu Tiêu Nhi liều mạng nén giận dữ và nghẹn khuất trong lòng, nói: ” Ta muốn gặp Hoàng thượng!”
” Hoàng thượng là người ngươi có thể gặp được sao?” Đoạn Bạch Nguyệt kéo cái ghế ngồi xuống, đưa chân gác lên bàn, nhìn qua rất có phong thái của viên ngoại ác bá chuyên ức hiếp nam nữ nhà lành, lười biếng nói: ” Nói đi.”
Tiêu Tiêu Nhi nghiến răng nghiến lợi lặp lại lần nữa: ” Ta muốn gặp Hoàng thượng.”
” Ngay cả Sở Hạng cũng chưa có tư cách diện thánh, huống chi là ngươi.” Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong lên, ánh mắt lại dần dần lạnh xuống: ” Phải suy nghĩ kĩ càng một chút, nếu bây giờ không chịu nói, sợ là sau một khắc nữa ngươi cũng không còn mạng để nói.”