Đế Vương Công Lược
Chương 134 : Muốn làm cái gì? [ Tây Nam Phủ từ trước đến nay đều không biết bổn phận là gì ]
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Đoạn nương nương đanh đá mặt dày tới đây:)))))
Trong một phòng khác, Diệp Cẩn vẫn đang chẳng hiểu ra sao, Thẩm Thiên Phong nhéo nhéo chóp mũi hắn, nói: ” Không nhìn ra được ư? Hoàng thượng có chuyện muốn hỏi Tây Nam Vương.”
Diệp Cẩn nghe vậy nhíu mày, nhưng vẫn như cũ không cách nào hiểu nổi, cho dù cực kì không muốn thừa nhận nhưng đúng là ca ca suốt ngày suốt đêm đều ở cùng một chỗ với người nào đó, có chuyện gì gấp gáp đến mức không thể chờ nghị sự xong rồi hỏi, cần gì phải hỏi ngay lúc này?
” Ngươi thấy vị Diệu Tâm đại sư kia là người thế nào?” Thẩm Thiên Phong hỏi Diệp Cẩn.
” Diệu Tâm?” Diệp Cẩn lắc đầu: ” Không nhìn ra cái gì, giống như có chút xuất quỷ nhập thần, bình thường lại luôn im lặng không nói lời nào, đã vậy còn đứng ở đầu thuyền, làm ta cảm thấy trong lòng run sợ.”
Thẩm Thiên Phong ngạc nhiên: ” Ngươi sợ hắn?”
” Ta sợ hắn làm chi!” Diệp Cẩn oán giận: ” Nhưng hắn cứ đứng đầu thuyền như vậy, hại ta mỗi lần muốn hầm thịt kho cá cho ngươi ăn đều phải lén lén lút lút như kẻ trộm.” Thuyền lớn như vậy, đứng đâu không đứng lại hết lần này tới lần khác đứng ngay chỗ bậc thang đi xuống phòng bếp.
Thẩm Thiên Phong: “….”
” Sao đột nhiên ngươi lại hỏi chuyện này?” Diệp Cẩn đá đá Thẩm Thiên Phong.
Thẩm Thiên Phong nói: ” Dường như hắn không thích Tây Nam Vương.”
” Vậy sao?” Diệp Cẩn khẽ nhíu mày, rồi ngay lập tức nói: ” Điều đó có gì lạ đâu, ta cũng không thích.”
Thẩm Thiên Phong nói: ” Dù ngươi có dung dữ náo loạn thế nào đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ là ghét bỏ ngoài miệng mà thôi, người trên thuyền này đều đã quen mỗi ngày nhìn ngươi và Tây Nam Vương ngươi đuổi ta chạy, không xa lạ gì. Nhưng hôm nay Diệu Tâm chỉ vừa nói một câu mà Hoàng thượng đã có thể phát hiện ra có điều khác thường, đây mới gọi là không thích thật sự.”
“….” Diệp Cẩn suy nghĩ một chút: ” Ngươi cũng đã nhìn ra?”
Thẩm Thiên Phong gật đầu.
“Vậy thì thật không hay.” Diệp Cẩn lắc đầu: ” Sắp đánh trận đến nơi rồi, người cùng đội làm sao có thể có hai lòng được.”
” Cho nên Hoàng thượng mới muốn hỏi.” Thẩm Thiên phong an ủi hắn: ” Nhưng cũng không cần phải lo lắng quá, nếu thật sự có chuyện thì tất nhiên Hoàng thượng sẽ tới tìm chúng ta.”
Diệp Cẩn đem mặt chôn vào lồng ngực Thẩm Thiên Phong, vì sao giữa đầu hói và đầu trọc với nhau mà cũng không thể sống chung vui vẻ hòa thuận được chứ.
Thật sự là không thể nào hiểu nổi.
Hoàng hôn buông xuống, Sở Uyên mặc trung y tựa trên giường, thuận theo chiếc thuyền lắc lư dập dềnh suy nghĩ những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
” Liếm một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào.
Sở Uyên lùi về sau né tránh.
Ánh mắt Đoạn Bạch Nguyệt có chút tổn thương.
Sở Uyên buồn cười, đưa hai tay ôm má hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua khóe môi.
Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt lập tức cong lên, ánh mắt lạnh lùng quét ra ngoài cửa sổ.
Diệu Tâm bọc tăng bào, hai mắt khép hờ, đang đứng trên boong thuyền nhỏ giọng niệm kinh.
” Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên đứng ngoài cửa bẩm báo: ” Vi thần có việc cầu kiến.”
” Đi đi.” Đoạn Bạch Nguyệt thả Sở Uyên xuống: ” Ta cũng có chuyện muốn đi tìm Dao nhi.”
Nụ cười của Ôn đại nhân rất là hiền lành thanh khiết, hắn đương nhiên biết vào lúc này không nên quấy rầy Hoàng thượng và Tây Nam Vương, nhưng việc này không thể kéo dài được.
Đoạn Bạch Nguyệt một mình đi tới đuôi thuyền.
Diệu Tâm nói: ” Tây Nam Vương.”
“Đại sư.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Tìm Bổn Vương có chuyện gì?”
” Đại chiến sắp tới rồi, Vương gia cũng nên thu liễm một chút.” Diệu Tâm nhìn thẳng hắn.
“Đại sư thật là không nói đạo lý!” Đoạn Bạch Nguyệt xoay người nhìn về phía sau: ” Nếu Bổn Vương có sai, thì cũng chỉ sai vì đã quên đóng cửa sổ, cũng không đặc biệt mời đại sư nhìn vào trong phòng.”
Diệu Tâm nói: ” Hoàng thượng là vua một nước, gánh vác vạn dân thương sinh. Vương gia đã là thần tử, thì nên làm tốt bổn phận của một thần tử.”
” Người của Tây Nam Phủ, từ trước đến nay đều không biết bổn phận là gì.” Đoạn Bạch Nguyệt thu lại ý cười: ” Hoàng thượng xem đại sư như tri kỉ, cực kì tôn kính ngưỡng mộ, mỗi lúc nhắc tới đều nói đại sư là người phóng khoáng thoát tục. Nhưng ở trước mặt Bổn Vương, đại sư dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác, vì sao vậy?”
Diệu Tâm chần chừ nắm chặt chuỗi hạt tràng trong tay.
” Không sao, đại sư cứ từ từ suy nghĩ.” Đoạn Bạch Nguyệt đi lướt qua vai hắn: ” Khi nào hiểu rõ rồi, quay lại tìm Bổn Vương cũng không muộn.”