Đế Vương Công Lược

Chương 137 : Giải quyết ổn thỏa hậu quả [ Kẻ “không giơ” kia đang ở phòng bếp]

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


Bởi vì đối phương căn bản chỉ là một kẻ dốt đặc cán mai, lại bị dọa đến có chút thần trí mơ hồ, cho nên Ôn Liễu Niên phải dạy tới quá nửa đêm, xác định một lần nữa sẽ không xảy ra sơ xuất gì rồi mới gọi Triệu Việt tới, âm thầm đưa hắn trở về Bạch Tượng quốc.



” Phải về phòng nghỉ ngơi sớm.” Trước khi đi, Triệu Việt căn dặn.



” Được được được.” Ôn Liễu Niên gật đầu, cười dịu dàng như gió xuân.



Triệu Việt lại nói: ” Không cho phép ăn đêm!”



Ôn đại nhân: “…..”



Triệu Việt gọi hai thị vệ tới, đưa hắn trở về khoang thuyền.



Ôn Liễu Niên vừa đi vừa bày ra uy nghiêm của một Thừa tướng, trầm giọng nói: ” Bản Tướng tới phòng bếp xem xét tình hình một chút!”



Thị vệ chỉ xem như không nghe thấy gì, mỗi người một bên mạnh mẽ đưa hắn về nơi ở.



Ôn Liễu Niên vắt người trên cửa sổ, sầu tư như nước thủy triều dâng, rất muốn viết một áng văn chương vạn phần thống khổ. Vì sao đã làm Thừa tướng rồi mà cũng không thể ăn giò heo uống rượu Thiệu vào lúc nửa đêm? Nhân sinh còn có gì hứng thú nữa!



Trong bản QT dịch là ” hoàng tửu” = rượu vàng = rượu Thiệu Hưng, nên nhân gia edit thành rượu Thiệu nhé, nếu thêm chữ Hưng thì cũng được nhưng nhân gia không thích lắm *^_^*.



Bởi vì vừa xảy ra thảm án nên nội địa Bạch Tượng quốc nhân tâm hoảng sợ, thủ vệ ở vương cung tất nhiên cũng lơi lỏng hơn trước rất nhiều, cửa thành tạm thời vẫn do Sở quân giám thị, Triệu Việt dễ dàng đưa Nạp Tây Thích tới hậu viện của Phật Đường nơi Thái hậu và các phi tần bị giam lỏng, sau đó giơ lên một quyền đem hắn đánh cho mặt mũi bầm dập, lại xé rách xiêm áo ném xuống đất rồi mới đá hắn qua cửa sổ rơi vào Phật Đường.



Trong phòng truyền đến tiếng kinh hô, sau đó là một trận ồn ào ầm ĩ, cùng với tiếng khóc lóc kể lể của Nạp Tây Thích, thực sự là giống những gì Ôn Liễu Niên đã dạy không sai một chữ, Triệu Việt cảm thấy hơi buồn cười, ôm đao xoay người nhảy lên nóc nhà, ngồi chờ tới hừng đông.



Sắc trời từng chút từng chút sáng lên, dân chúng bị thương trên bãi biển hầu như đều đã được chuyển vào thành, đang kiểm kê danh sách. Những người còn lại không may mắn sống sót thì được mọi người đưa lên một chiếc thuyền lớn, hỏa táng tiễn đưa họ trở về với biển cả bao la. Tiếng khóc tang liên miên không dứt, bất cứ ai nghe được cũng đều phải thổn thức rơi lệ. Diệu Tâm thở dài một tiếng, tụng kinh siêu độ cho những vong hồn chết oan khuất này, chỉ cầu kiếp sau có thể có được một cuộc sống bình yên, không cần phải chịu nỗi khổ loạn thế nữa.



Chiếc thuyền mang theo ánh lửa tàn dư chìm vào đáy biển, ngay cả chút tia khói cuối cùng cũng bị gió thổi tán đi. Đoạn Bạch Nguyệt ôm bờ vai Sở Uyên, nói: ” Được rồi, trở về thôi.”



” Gọi Nạp Ngõa tới đi.” Sở Uyên nói: ” Cả Thiên Phong, Tiết Tướng quân và Ôn ái khanh nữa.”



Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Được.”



Thẩm Thiên Phong và Tiết Hoài Nhạc đều bận rộn cả đêm không được chợp mắt, có điều cũng không biết Diệp Cẩn nấu ra chén thuốc gì, sau khi uống xong lại không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào. Sở Uyên nói: ” Tình huống trong thành thế nào rồi?”



” Trác thống soái đã dẫn binh lục soát một lần, không phát hiện được tung tích người của Sở Hạng.” Tiết Hoài Nhạc nói: ” Sau vụ nổ, đa số quan lại trong triều đều đã thiệt mạng, chỉ còn lại chưa tới năm người, đều nói là Niếp Viễn Sơn bức bách bọn họ đưa dân chúng ra biển nghênh tiếp Nạp Ngõa. Bằng không nếu dựa theo lệ thường thì chuyện quốc chủ bị bắt mất mặt xấu hổ như vậy, nhất định sẽ không nghênh tiếp một cách gióng trống khua chiêng như thế.”



” Tư Không huynh đã dẫn người tới các đảo quốc gần đây thu mua thảo dược, hắn rất quen thuộc vùng biển Nam Dương này, nói chỉ hai ba ngày sau là sẽ trở về.” Thẩm Thiên Phong thở dài:” Thật ra số lượng người bị thương cũng không nhiều lắm, quân y cũng đủ chăm sóc bọn họ. Uy lực vụ nổ kia quá kinh người, đa số dân chúng đều là mất mạng tại chỗ.”
Diệp Cẩn: “….”



Diệp Cẩn: “….”



” Đa tạ quốc chủ.” Sở Uyên tiếp nhận hộp quà: ” Vậy trẫm không khách khí nữa.”



Nạp Ngõa nói tạ ơn rồi mới xoay người rời đi.



Diệp Cẩn bình tĩnh đưa tay.



Sở Uyên đưa hộp cho hắn, cười nới: ” Cũng biết ngươi muốn nó.”



Diệp Cẩn nhét cái hộp vào trong tay áo, xoay người chạy nhanh ra cửa.



” Hôm nay không hầm canh cho trẫm sao?” Sở Uyên gọi hắn lại.



” Có một người hói đầu dành phòng bếp rồi.” Diệp Cẩn nhìn trời: ” Là cái người “không giơ” đó.” Cũng không phải người niệm kinh kia.



Sở Uyên thấy nghi ngờ, tự mình đi tới phòng bếp xem thử.



Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm trước bếp lò, đang nghiên cứu một cái xẻng.



Sở Uyên nói: ” Nếu chiếc thuyền này bị ngươi đốt, nửa đời sau cũng đừng nghĩ chuyện bước ra khỏi lãnh cung.”



Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy: ” Sao ngươi lại tới đây?”



” Nghe nói có người muốn đích thân xuống bếp.” Sở Uyên bĩu môi: ” Tất nhiên ta phải tới xem chuyện hiếm lạ rồi.”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hôm nay là sinh nhật của ngươi.”



” Cho nên ngươi muốn đốt thuyền?” Sở Uyên hỏi.



” Không thể nói mấy lời cát lợi một chút ư?” Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, đưa tay che miệng hắn lại: ” Muốn nấu bát mì cho ngươi ăn.”



Sở Uyên ghét bỏ nói: ” Buông tay buông tay.” Toàn mùi than tro.