Đế Vương Công Lược
Chương 142 : Rùa lớn [ Có muốn giữ lại cho ngươi làm tọa kỵ hay không?]
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Tọa Kỵ: Tọa là ngồi, Kỵ là cưỡi. Nên Tọa Kỵ là con vật đùng dể cưỡi nói chung, không phải chỉ mỗi loài ngựa nha.
Hành quân đánh trận, tất nhiên sẽ có người bị thương. Trừ những chiếc chiến thuyền chuyên dùng để chữa thương chữa bệnh ra thì trên chiến thuyền chủ cũng có một nhà thuốc cực lớn, bên trong đầy đủ các loại dược thảo được sắp đặt ngay ngắn chỉnh tề, bình thường Diệp Cẩn đều dành hơn phân nửa thời gian ở đây.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng ở cửa ho khan một cái: ” Khụ!”
Diệp Cẩn ngẩng đầu lên: “…..”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sớm.”
Diệp Cẩn ngẩng đầu lên nhìn mặt trời sáng rõ chói chang trên đỉnh đầu, lại đưa mắt trở về nhìn người đang đứng ở cửa, tự hỏi một chút người này không phải là nổi sốt nên chạy tới đây xin thuốc đó chứ? Vì vậy tiện tay rút ra một nhánh thảo dược, hỏi hắn: ” Ăn không?”
Đoạn Bạch Nguyệt mỉm cười nói: ” Không ăn.”
Diệp Cẩn bĩu môi, cũng rút một nhánh ra nhai: ” Tìm ta có chuyện gì?”
Cư nhiên không phải đuổi theo đòi thiến???? Tây Nam Vương sờ sờ cằm, nói: ” Cốc chủ có loại thuốc gì, sau khi dùng xong là có thể phát điên không?”
Diệp Cẩn hít một ngụm khí lạnh.
Đoạn Bạch Nguyệt lại bổ sung: ” Cho tiểu trùng dùng.”
Diệp Cẩn: “….”
Diệp Cẩn nói: ” Không có.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn.
Diệp Cốc chủ phất phất ống tay áo, rất lãnh tĩnh.
Không có!
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có!”
Diệp Cẩn hừ một tiếng: ” Loại trùng gì? Ta nhìn một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt móc trong tay áo ra một bình sứ, mở nắp ra thì thấy bên trong là một tiểu trùng phản chiếu ánh sáng màu đỏ thẫm rực rỡ, hai cánh cứng như thiết giáp che chở toàn thân, bên trên còn mọc ra gai nhọn màu đen, nhìn cực kì uy vũ.
Diệp Cẩn nói: ” Trong Tây Nam Phủ cũng có loại trùng bình thường như Thiết Châm Hổ này ư?” Còn tưởng phải là thứ đồ chơi khó lường gì đó.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Độc trùng không thể so ở tính hiếm thấy khó tìm, mà phải so ở chỗ hữu dụng.”
Diệp Cẩn hỏi: ” Vì sao ngươi muốn cho thứ này phát điên?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngày đó lúc Lưu Cẩm Đức hốt hoảng chạy trốn thì từ trong biển chui ra một con quái vật rất lớn, nhìn giống như là tọa kỵ của hắn. Ta đã phóng ra một nắm ám khí, nhưng thân hình quái vật kia cứng rắn vô cùng, dùng đao thương cũng vô ích.”
” Cho nên ngươi liền muốn dùng Thiết Châm Hổ này?” Diệp Cẩn tìm một cái nhíp, gắp tiểu trùng kia ra khỏi bình sứ.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Dù quái vật kia được bảo vệ bởi loại vảy cứng nhất thì cũng sẽ có khe hở, đao kiếm không vào được, nhưng độc trùng lại có thể.”
Sở Uyên cau mày: ” Không cần quân đội?”
Ôn Liễu Niên lắc đầu: ” Cần nhiều nhất là ba người đi phá trận thôi, nhiều người thêm loạn.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta cũng đi, lúc nào lên đường?”
Ôn Liễu Niên đầu tiên là liếc mắt nhìn về phía Sở Uyên, sau đó mới dè dè dặt dặt trả lời: ” Sáng mai, trước khi mặt trời mọc.”
Trận pháp trên thế gian này tuy là thiên biến vạn hóa, nhưng phương pháp phá trận lại chỉ có một, đó là chỉ cần tìm ra trận môn, sau đó phá hủy là được.
Mãi khi về tới nơi ở rồi Sở Uyên mới nói: ” Hết thảy phải cẩn thận.”
” Tất nhiên: ” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Đừng lo lắng.”
Sở Uyên tựa cằm lên đầu vai hắn, giọng buồn buồn nói: ” Ta không muốn để ngươi đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đợi chiến dịch lần này kết thúc, ngươi lại đem ta về cung nuôi cũng không muộn. Dù sao cũng đã lập được rất nhiều chiến công, đến lúc đó ta muốn mỗi ngày dùng tổ yến súc miệng, sau đó nhàn nhã nằm trên thảm lông công, ngươi phải mời gánh hát vào cung ngày ngày diễn vở tài tử giai nhân yêu đương vụng trộm cho ta xem.”
Sở Uyên dở khóc dở cười, đưa tay ôm chặt lấy hắn: ” Không cho phép nói chuyện.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Vì sao?”
Sở Uyên nói: ” Ồn ào.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Một lúc sau, Sở Uyên lại hỏi: ” Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Ngươi chê ta ồn!”
Sở Uyên: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt than thở: ” Bị ghét bỏ rồi.”
Sở Uyên bình tĩnh nói: ” Ừ!”
Đoạn Bạch Nguyệt nói tiếp: ” Dỗ dành ta một chút.”
Sở Uyên: ” Nằm mơ.”
Đoạn Bạch Nguyệt: ” Vậy ta hôn ngươi!”
Sở Uyên nói: ” Tứ Hỉ.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…..”
Tứ Hỉ công công cười ha hả ló đầu vào khe cửa: ” Hoàng thượng?”