Đế Vương Công Lược
Chương 146 : Chuyện đã xảy ra [ Đại sư hỏi ngươi muốn khi nào thành thân]
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
” Tứ hôn cho Bổn Vương?” Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên nói: “Chuyện này thật sự là chưa từng nghe qua.”
” Bị Hoàng thượng ngăn lại nên tất nhiên Vương gia không thể biết.” Tứ Hỉ nói: ” Lúc đó trong triều Lưu thị quyền thế ngập trời, Tiên đế gia lại phát bệnh đột ngột, sợ tương lai Hoàng thượng sẽ gặp bất lợi, mà tây nam lúc đó cũng….Khụ!”
” Tây nam lúc đó cũng không an ổn, hoặc là nói tây nam vẫn chưa từng an ổn.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Phụ Vương ta cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, mỗi ngày đều có thể nghe tin đã thu phục được bộ lạc nào đó ở biên cảnh, tuy người chưa bao giờ nghĩ tới Hoàng vị, chỉ muốn đánh chém thật thống khoái mà thôi, nhưng có lẽ trong lòng Tiên đế lại không nghĩ như thế.” Về phần mình thì lại càng đối nghịch với triều đình mọi nơi mọi lúc, chỉ cầu có thể thuận lợi hành sự, không bị cản trở, vì giúp Tiểu Uyên bảo vệ giang sơn mà để cả thiên hạ này đều biết mình dã tâm lang sói.
” Đúng vậy.” Tứ Hỉ công công nói: ” Trong triều có Lưu phủ, tây nam không yên bình, Hoàng thượng lúc đó lại chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi. Có lẽ Vương gia không biết, lúc đó bệnh tình của Tiên đế rất nghiêm trọng, không đơn giản chỉ là Thái y, mà ngay cả đại phu trong dân gian đều được mời vào cung, suýt nữa thì….Haizzz, lần đó đúng là khiến lòng người hoảng sợ.”
” Cho nên Tiên đế muốn thông qua chuyện tứ hôn để lôi kéo trấn an Tây Nam Phủ trước, tránh loạn càng thêm loạn phải không?” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Chuyện này cũng có thể hiểu được, nhưng dường như lúc đó trong cung cũng không có nữ tử nào đến tuổi xuất giá, là ai vậy?”
” Là nữ nhi của Tiên đế thất lạc trong nhân gian năm xưa, so với Hoàng thượng nhỏ hơn một chút, năm đó vừa mới tới tuổi cập kê (đủ mười lăm tuổi).” Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói.
Đoạn Bạch Nguyệt tặc lưỡi: ” Tiên đế gia thật sự là….lợi hại.”
” Mẫu thân của tiểu công chúa này là một vị tiểu thư khuê các, người trong nhà nàng đều biết chuyện này, bởi vậy sau khi Tiên đế rời đi thì đưa nàng trở về quê nhà ở Sơn Tây, lặng lẽ sinh ra nữ nhi.” Tứ Hỉ công công nói: ” Sau lại cũng đã từng viết thư gửi vào cung, Tiên đế cũng nhận được, nhưng nhận thì nhận chứ cũng không đem chuyện này để trong lòng, ước chừng qua hơn mười năm, mới nhớ tới.”
Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa mi tâm, một lúc lâu sau mới nói: ” Bội phục.”
” Sau đó Tiên đế phái người tới Sơn Tây đón tiểu công chúa kia trở về vương thành.” Tứ Hỉ nói: ” Dự định sẽ chọn ngày lành tháng tốt, cho nàng nhận tổ quy tông.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói tiếp: ” Sau đó tứ hôn cho Bổn Vương?”
Tứ Hỉ công công nói: ” Đúng vậy!”
Đoạn Bạch Nguyệt giang hai tay ra ngã người về phía sau nằm vật xuống, không còn lời nào để nói.
Tứ Hỉ công công thấy buồn cười, giúp hắn đắp kín chăn, lại thấp giọng nói: ” Trước ngày sắc phong đại điển, mọi chuyện đều được âm thầm tiến hành, nhưng trong thiên hạ này nào có bức tường nào có thể hoàn toàn che nổi gió, chưa được vài ngày Hoàng thượng đã biết tin.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Tức giận?”
” Nhìn qua thì cũng không hẳn là vậy.” Tứ Hỉ nói: ” Chỉ có điều phương thức giận dữ của Hoàng thượng cũng không giống bất kì người nào khác, không ồn ào cũng không ầm ĩ, chỉ im lặng ngồi một chỗ, nhưng cũng đủ dọa người.”
Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm: ” Sau đó thì sao?”
” Sau đó Hoàng thượng liền leo tường ra ngoài chạy tới Tố Hồi Cung, lén lút thả tiểu công chúa kia đi.” Tứ Hỉ nói: ” Kể từ đó đến nay vẫn luôn bặt vô âm tín, cũng không biết đã đi nơi nào.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi tiếp: ” Là thả hay là đem người trói lại?”
” Thả, chuyện này là lão nô cùng Hoàng thượng làm mà. Tiểu công chúa kia cũng không phải người đơn giản, giống như là vốn dĩ đã có người định xông vào hoàng cung cứu nàng rồi, Hoàng thượng chỉ mở vài cánh cửa mà thôi.” Tứ Hỉ nói xong, lại hạ thấp giọng xuống một chút: ” Lúc gần đi nàng còn nói với Hoàng thượng rằng có chết cũng không gả cho Vương gia, đầu óc có bệnh mới đồng ý gả cho Vương gia.”
Đoạn Bạch Nguyệt buồn bực nói: ” Bổn Vương lại không trêu chọc nàng.” Miệng thực độc, ngươi mới đầu có bệnh!!!
” Chuyện này vốn là cũng không ai biết, nhưng sau đó Tiên đế phái người đuổi theo, Hoàng thượng cũng phái người đi ngăn cản, vậy nên mới bị lộ.” Tứ Hỉ nói: ” Lúc ấy Tiên đế long nhan đại nộ, nhưng Hoàng thượng trước sau như một vẫn chỉ khẳng định một câu, không biết tiểu công chúa đi nơi nào.”
” Rồi bị phạt gậy đúng không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Tứ Hỉ thở dài: ” Phải.”
” Lần đó công công cũng thật là, một chút tiếng gió cũng không chịu cho Bổn Vương biết.” Đoạn Bạch Nguyệt lại vỗ lên cái bụng bự kia một cái: ” Ta đều đã chạy vào cung, trốn tránh không chịu gặp làm ta cứ tưởng mình đã chọc giận gì hắn rồi, cũng không dám mạnh dạn xông vào, nếu biết hắn vì ta mà bị phạt nằm trên giường không dậy nổi thì có chết ra cũng phải xông vào Đông Cung.”
Tứ Hỉ ha hả cười nói: ” Từ nay trở đi Vương gia mạnh dạn cũng không muộn, bù lại năm đó là được.”
…
Đoạn Bạch Nguyệt lùi về phía sau, nói: ” Chao ôi….”
Tứ Hỉ phất tay nháy mắt một cái: ” Ai bảo Hoàng thượng yêu thương Vương gia.”
” Công công.” Đoạn Bạch Nguyệt đặt hai tay lên vai Tứ Hỉ: ” Tương lai Tiểu Uyên theo ta trở về Đại Lý, công công cũng đi theo đi, Tây Nam Phủ mỗi ngày đều có giò heo vịt quay ăn, còn có lợn rừng lông đen phối rượu trắng.”
Tứ Hỉ công công vui vẻ nói: ” Nghe rất tốt a.”
Sở Uyên khoanh tay đứng tựa vào cửa, lành lạnh nói: ” Các ngươi đang làm gì?”
” Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công vội vàng đứng dậy, khom người bẩm báo: ” Lão nô bồi Vương gia trò chuyện một lúc.”
” Trò chuyện?” Sở Uyên bước vào, tiện tay nhéo má Đoạn Bạch Nguyệt một cái: ” Cười thành như vậy, đang nói chuyện gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nháy mắt ra hiệu, Tứ Hỉ công công hiểu ý lui ra ngoài, mi mắt đều cười đến híp lại, giúp hai người đóng cửa kĩ càng.
” Quản hắn, chỉ cần hắn không phải lòng dạ khó lường, những chuyện còn lại có thể đợi chiến dịch kết thúc hẵng nói.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy.
” Khoan đã khoan đã, ta còn chưa hỏi, ngươi làm gì mà để cả người đều là thương tích như vậy?” Tư Không Duệ kéo cánh tay hắn qua nhìn vết thương một chút: ” Khổ nhục kế hả?”
” Mấy ngày trước trong hải vực chỗ kia có trận pháp sương mù.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay chỉ về phía hải vực: ” Lúc ta đi phá trận thì bị đất đá nổ tung bắn vào người cắt bị thương, nhưng cũng không đáng lo ngại.”
” Nơi này đã cách Phỉ Miễn quốc rất gần rồi.” Tư Không Duệ nói: “Chuyện rắc rối chắc chắn cũng sẽ càng ngày càng nhiều.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ừ, đêm qua trên bầu trời bay tới một đám mây đen, nước mưa rơi xuống có độc, chắc chắn cũng là do Hắc Nha giở trò quỷ, ngươi sống ở Đông Hải nhiều năm như vậy, nghe chuyện này lần nào chưa?”
” Có độc?” Tư Không Duệ suy nghĩ một lát, nói: ” Vậy đó căn bản không phải là mưa rồi, nếu không thì ai có thể có bản lĩnh hạ độc vào nước mưa được.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Ta cũng đoán đó không phải là mây, nhưng lại không biết thứ đó rốt cuộc là gì.”
” Ngươi đừng vội, để ta suy nghĩ đã.” Tư Không Duệ có cảm giác mình đang mang sứ mệnh rất lớn: ” Nhiều ít lập chút chiến công, tương lai ngươi đại hôn mới có thể khoe khoang vài câu.”
Đoạn Bạch Nguyệt co rút khóe miệng: ” Đa tạ.”
” Mây đen a…” Tư Không Duệ vừa gãi cằm vừa chậm rãi trở về phòng, Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười, cũng xoay người trở lại tiền thính.
Mọi người đều đang ở trên boong thuyền hít thở không khí, chỉ có một mình Sở Uyên ngồi bên bàn uống trà.
” Là Dao nhi đưa cho ngươi?” Đoạn Bạch Nguyệt cầm chén trà của hắn lên: ” Trà Phổ Nhị của tây nam đây mà.”
” Hương trà cũng có thể đoán được?” Sở Uyên ngạc nhiên: ” Xem ra phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt rất là đắc ý.
” Có điều đã đoán sai.” Sở Uyên lấy lại chén trà trong tay hắn: ” Là trà Mao Tiêm của Hàng Châu, cách Phổ Nhị xa vạn dặm.”
Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi, ghé sát vào muốn hôn hắn.
” Bên ngoài còn có người, rộn ràng cái gì!” Sở Uyên cười né tránh, vừa đưa chén trà lên miệng cho hắn uống vừa nói: ” Lại tìm Tư Không thiếu hiệp nói chuyện Diệu Tâm đúng không?”
” Ta nói hắn làm chi.” Đoạn Bạch Nguyệt khinh thường.
Ho khan hai tiếng…
…” Ừ, chỉ nói hai câu.”
Sở Uyên nhéo má hắn kéo kéo: ” Năm tuổi! Nói ngươi sáu tuổi cũng quá nhiều.”
” Tư Không đem Diệu Tâm kia khen lên trời, lòng dạ từ bi nhân từ độ lượng, là Bồ Tát sống, còn nói dân chúng đều thích hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt hừ hừ.
Sở Uyên nhướng mi: ” Vậy mà các ngươi không đánh nhau sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
” Nói đi, còn có chuyện gì?” Sở Uyên để chén trà lên bàn.
” Còn nói vị đại sư kia suốt ngày hỏi thăm hắn ta định khi nào thành thân.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên sửng sốt: ” Cái gì?”
” Ta cũng không lừa ngươi, Tư Không cũng cảm thấy khó hiểu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Dường như hắn muốn ta và ngươi đều tự mình thành gia lập thất.”
” Có phải là hắn đã tính ra được cái gì rồi không?” Sở Uyên nhíu mày: ” Cho nên mới….”
” Hắn thì có thể tính được cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đại hòa thượng của Kim Quang Tự cũng nói rồi, ta có mệnh Hoàng hậu.”
Sở Uyên nghẹn họng một chút, ngươi nhớ thật rõ ràng a.
” Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần hắn không có tâm tư khác thì ta cũng sẽ không đối nghịch với hắn: ” Đoạn Bạch Nguyệt lại rót cho mình chén trà nhỏ: ” Bầu trà này chính là Phổ Nhị, ta đoán không sai mà đúng không?”
Sở Uyên cười cười, tiến lại gần cọ chóp mũi mình vào chóp mũi hắn: ” Được rồi, gọi mọi người vào đây đi.”
Chương sau, đại sư gì đó OUT!!! *^_^*