Đế Vương Công Lược

Chương 153 : Trận chiến thứ hai [ đội thuyền như dãy núi]

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


” Hoàng thượng, Vương gia.” Chương Minh Duệ bưng một sọt dược liệu, đang vội vàng đi về phía hai người, thấy hai người thì nhanh chóng hành lễ.



” Tình hình các tướng sĩ bị thương thế nào rồi?” Sở Uyên hỏi.



” Bẩm Hoàng thượng, phần lớn đều đã an trí ổn thỏa rồi.” Chương Minh Duệ nói: ” Ngoại trừ hơn ba trăm người có thương thế khá nghiêm trọng ra thì những người còn lại đều không có trở ngại gì lớn. A Cách cô nương và Khúc tiên sinh cũng chỉ cho chúng ta một đơn thuốc, có thể giảm bớt cảm giác đau đớn trong tim vì bị ma âm gây thương tổn.”



Sở Uyên gật đầu: ” Vất vả rồi, cứ đi làm việc của ngươi đi.”



Chương Minh Duệ nói tạ ơn rồi lại chạy nhanh về phía khoang thuyền. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Có muốn đi tìm Tiết tướng quân không?”



” Để ngày mai đi.” Sở Uyên nói: ” Hắn cũng mệt mỏi rồi, lúc này mà đi tìm hắn thì chắc lại là một đêm không ngủ, ngươi theo ta đi trong quân doanh nhìn một chút.”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Được.”



Ngoài khơi vắng vẻ tĩnh lặng, tuy không có gió nhưng không khí cũng tương đối mát mẻ. Đoạn Bạch Nguyệt lấy áo choàng ra bao lấy người hắn, hai người leo lên một chiếc thuyền nhỏ, đi chúng quanh dò xét một vòng, lúc thuyền đi tới chỗ tối, Sở Uyên vẫn còn đang nhìn vào một chiếc chiến thuyền xa xa thì trên mặt bất thình lình bị hôn một cái.



Sở Uyên: “….”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không nhịn được.”



Sở Uyên nhéo nhéo cằm hắn, nhẹ giọng nói: ” Không được phép quấy rối.”



Đoạn Bạch Nguyệt cười cười nắm chặt tay hắn. Thị vệ đứng ở đầu thuyền rất thức thời, từ đầu tới cuối đều không quay đầu lại, chỉ tận lực chèo thuyền thật ổn định, chở hai người vòng vòng trở về chiến thuyền chủ.



Tứ Hỉ đưa tới hai bát canh nóng hổi, ngửi một cái thấy toàn là mùi thuốc đông y, nói là Cửu điện hạ đưa tới, uống xong có thể tĩnh tâm xua hàn khí.



Đoạn Bạch Nguyệt uống một ngụm, nhíu mày: ” Làm đại phu có thể đứng đầu thiên hạ, nhưng làm đầu bếp thì không được tốt cho lắm.”



Sở Uyên chỉ nếm một chút, sau đó để nguyên bát đẩy tới trước mặt Đoạn Bạch Nguyệt.



” Ta biết mà.” Hai tay Đoạn Bạch Nguyệt chống cằm, ngáp liền mấy cái: ” Cũng ngáp như vậy rồi, còn cần phải uống thuốc an thần nữa sao?” Đưa cái gối đầu là có thể ngủ suốt ba ngày rồi.



Sở Uyên vươn ngón tay chọt chọt má hắn: ” Hoàng hậu lao lực nhất của Đại Sở.”



Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, kéo người ôm vào lòng cúi đầu hôn lên. Tứ Hỉ vốn định đưa nước nóng dùng để rửa mặt vào, thấy vậy cũng vội vàng lui ra, cười ha hả đứng canh ở cửa, chốc chốc lại lén lút nhìn trộm một chút, trong lòng thầm nghĩ tương lai lúc Hoàng thượng đại hôn, không biết vương thành sẽ bận rộn thành bộ dạng gì, chỉ khâu chuẩn bị thôi thì chắc cũng phải mất hơn nửa năm.



Sáng sớm hôm sau, A Cách và Khúc Uẩn Chi cùng nhau tới tìm Hoàng thượng, trên đường đi thì đúng lúc gặp được Diệp Cẩn.



” Diệp Cốc chủ?” A Cách mỉm cười nói: ” Ta không nhận sai người chứ? Ngưỡng mộ đã lâu.”



Diệp Cẩn thở dài một hơi, thật may là không xảy ra loại “đại hội nhận thân” khiến người cảm động rơi lệ giữa tỷ tỷ và đệ đệ a.
” Chậc.” Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói: ” Tương lai chắc Ôn đại nhân bận rộn lắm đây.”



” Khúc tiên sinh sống ở Nam Dương này nhiều năm như vậy, chắc cũng đã nghe được rất nhiều tin đồn về Phỉ Miễn quốc phải không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.



Khúc Uẩn Chi gật đầu: ” Không đơn giản chỉ là nghe qua, từ lúc biết Hắc Nha cấu kết với quân phản loạn, chúng ta còn cố ý hỏi thăm về quốc gia này rất nhiều lần, thậm chí cũng phái người cải trang trà trộn vào đó điều tra.”



” Ồ?” Sở Uyên ngạc nhiên hỏi: ” Vì sao?”



“A Cách nói nàng hiểu tính tình của Hoàng thượng, nhất định sẽ không để nhóm người này càn quấy ở Nam Hải quá lâu.” Khúc Uẩn Chi nói: ” Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ đánh, không bằng chuẩn bị sớm một chút, đợi lúc hai quân chính diện giao tranh thì cũng có thể có thêm được chút lợi thế để dành phần thắng.”



Sở Uyên nói: ” Không ngờ hai vị lại có lòng như vậy, thật sự không biết phải cảm tạ thế nào mới đủ.”



” Hắc Nha am hiểu vu cổ thuật, xung quanh Phỉ Miễn quốc cũng được bao phủ bởi rất nhiều tiểu đảo, muốn bày mê trận là chuyện cực kỳ đơn giản, hơn nữa các trận pháp đều không hề giống nhau.” Khúc Uẩn Chi nói: ” Muốn từng bước phá giải từng trận pháp thì quá phí tinh lực, biện pháp đơn giản nhất chính là chờ một đợt lốc xoáy sóng thần ập tới, tất cả trận pháp đều sẽ bị sóng biển dâng cao phá hủy hết, đến lúc đó Sở quân có thể tiến quân thần tốc.”



” Lốc xoáy sóng thần.” Sở Uyên buông đũa xuống: ” Lúc trước Ôn ái khanh cũng đã từng đề cập tới rồi, nhưng dù sao cũng không thể dựa vào việc này được, bởi vì phải đợi lão thiên gia, nhưng biết phải đợi đến khi nào mới có lốc xoáy sóng thần đây? Hơn nữa một khi thật sự có sóng thần xảy ra, nếu quân đội Đại Sở không tránh né kịp thì lại càng mất nhiều hơn được. Dù sao đối phương ở trên đảo, cũng an ổn hơn ở trên thuyền nhiều.”



” Ý của Uẩn Chi là, phiện pháp đơn giản nhất để phá trận là dẫn một lượng nước thật lớn tới đây.” A Cách nói, không cần biết bên trong có trận pháp gì, chỉ cần nước lớn cuốn qua một đợt thì bất cứ thứ gì cũng đều biến mất vô ảnh vô tung.



” Hoàng thượng.” Lúc mọi người vẫn đang nói chuyện thì lại có thám tử trở về bẩm báo gấp, nói đối phương có dị động, quân địch lại kéo tới.



” Tới bao nhiêu người?” Sở Uyên hỏi.



” Bẩm Hoàng thượng, lần này bọn chúng tới không ít.” Thám tử nói: ” Đội thuyền đông nghìn nghịt như dãy núi, trong biển sương mù nhìn không được đâu là điểm cuối, nhưng lần này cờ xí đã đổi thành màu vàng, không giống cờ xí màu đen thêu chữ đỏ như những lần trước nữa.”



” Màu vàng?” Diệp Cẩn nhíu mày: ” Chắc không phải là Sở Hạng tự mình tới đó chứ?”



” Đi thôi, xem thử thế nào.” Sở Uyên đứng lên.



Mọi người theo hắn ra khỏi khoang thuyền, từ xa xa chỉ thấy một chiếc thuyền rất lớn thả neo giữa màn sương trắng, thân thuyền đen kịt, hình thù có chút quỷ dị. Một người đang đứng ở đầu thuyền, nhìn cách ăn mặc thì chắc là Sở Hạng, bên cạnh hắn là một nữ tử vóc người đơn bạc, mái tóc dài màu đen, y phục đỏ thắm.



Khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, Thẩm Thiên Phong nói: ” Là Lệ Thước, người của Thiên Ưng Các.”



” Đây là trúng tà rồi sao?” Diệp Cẩn lắc đầu: ” Nếu để Lệ Ưng biết, tám phần mười sẽ giận dữ hôn mê.”



” Biết nên làm thế nào rồi chứ?” Sở Hạng hỏi.



Lệ Thước trầm mặc gật đầu.



” Đi đi.” Sở Hạng mỉm cười: ” Nếu có thể thắng trận này, ta sẽ mang ngươi quay về Đại Sở.”