Đế Vương Công Lược

Chương 156 : Hay là chống gậy đi xem trận pháp [khinh công siêu việt và đủ loại trận pháp]

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


” Chuyện gì?” Sở Uyên ý bảo hắn vào phòng: ” Phía Sở Hạng có động tĩnh gì sao?”



” Chuyện này thì không có.” Ôn Liễu Niên nhanh chóng lắc đầu: ” Tiết tướng quân dụng binh như thần, quân ta thế như chẻ tre, đã dẹp xong mười bảy đảo nhỏ của Phỉ Miễn quốc rồi.”



” Thế ái khanh đến đây là vì chuyện gì?” Sở Uyên hỏi.



Ôn Liễu Niên ở trong lòng âm thầm nắm quyền một chút, nói: ” Tây Nam Vương.”



Sở Uyên nhíu mày.



Ôn Liễu Niên trầm giọng nói: ” Mấy ngày nay vi thần đều xem tinh tượng, lần này Tây Nam Vương rơi xuống biển là kiếp số do trời định, nhưng nếu vượt qua được kiếp nạn này thì từ nay về sau chính là thuận buồm xuôi gió, vô tai vô nạn, cho nên Hoàng thượng cũng không cần vì vậy mà lo lắng quá mức.”



Sở Uyên hỏi: ” Thật vậy sao?”



Vẻ mặt Ôn Liễu Niên hết sức chân thành, liều mạng gật đầu.



Sở Uyên nói: ” Thì ra ái khanh còn có bản lĩnh đến bực này.”



Ôn Liễu Niên chột dạ nói: ” Chỉ là hiểu sơ sơ, hiểu sơ sơ thôi.” Nói bừa đó.



Bên ngoài, mọi người soàn soạt chen chúc nhau ngồi xổm dưới cửa sổ, tập trung tinh thần nghe lén.



Sở Uyên lại hỏi: ” Vậy hắn còn có thể trở về không?”



” Tất nhiên sẽ trở về.” Ôn Liễu Niên nhanh chóng tiếp lời.



Sở Uyên nói: ” Số mệnh đã định là sẽ trở về ư?”



Ôn Liễu Niên tiếp tục gật đầu.



Sở Uyên nói: ” Vậy trẫm có cần phải phái người đi tìm hắn nữa không?”



Ôn Liễu Niên: “….”



Ôn Liễu Niên nói: ” Hay là cứ phái người tìm một chút đi.”



Sở Uyên nhìn thẳng hắn một hồi, lắc đầu cười cười: ” Lui ra ngoài đi, để một mình trẫm yên tĩnh chút, trẫm không sao.”




” Không tìm không tìm.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Nếu không tái giá, chí ít giúp ta xem thử nàng sinh nam oa hay là nữ oa.”



” Đâu có nhanh như thế được, nương tử của ngươi mới hoài thai ba tháng. Đây là nơi đang diễn ra chiến tranh, cho dù ngược sóng ngược gió không thuận tiện thì chậm nhất là một tháng cũng có thể tới được đại doanh Sở quân, nhưng khi đó cũng chỉ mới bốn tháng, làm sao mà sinh được?” Nguyệt La lắc đầu.



” Ồ.” Đoạn Bạch Nguyệt cười thầm, trên mặt lại thở dài ai oán: “Thì thôi vậy, cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm rồi.”



” Ngươi đừng như vậy nha.” Nguyệt La kéo hắn: ” Trên đảo này thường sẽ có thuyền ra ngoài buôn bán, vài tháng nữa ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi đi xem, trong quân doanh Đại Sở chỉ có một mình nương tử của ngươi là người mang thai thôi đúng không?”



Đoạn Bạch Nguyệt nhếch miệng cười: ” Ừ.”



” Vậy ta sẽ giúp ngươi.” Nguyệt La nói: ” Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết rồi chứ? Phải làm sao thì A Trầm ca ca mới thích ta?”



Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Tất nhiên.”



Nguyệt La đưa tay: ” Đập tay giao ước.”



Đoạn Bạch Nguyệt rất là phối hợp, cùng nàng đập tay ba cái, sau đó mới cùng nhau đi về phía bờ biển.



Lúc này khắp bầu trời đều là rặng mây đỏ, thủy triều dâng lên gột rửa bãi biển. Lão giả râu bạc trắng đang đứng trên một tảng đá lớn, bên dưới tập trung rất nhiều tiểu thiếu niên và tiểu cô nương khoảng hơn mười tuổi, nhìn qua ít nhất cũng có chừng một trăm người.



Người đúng là không ít a, Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ.



” Này, người kia chính là A Trầm ca ca.” Nguyệt La thấp giọng nói.



Đoạn Bạch Nguyệt hoàn hồn, theo ánh mắt của nàng nhìn sang thì chỉ thấy là một thanh niên mặc y phục màu đen lưng đeo cung tiễn, đang nhảy từ trên thuyền xuống, cầm dây trói cố định thuyền vào bờ, như là vừa ra biển trở về.



” Là hắn sao?” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Ừm, ánh mắt ngươi không tệ.”



Gương mặt Nguyệt La phiếm hồng, giọng nói càng nhỏ hơn một chút: ” Ta có cần phải tới chào hỏi hắn một tiếng không?”



” Đừng đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi hãy nghe ta, quá chủ động không tốt.”



Nguyệt La nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy hắn dường như rất có chủ kiến, vì vậy gật đầu: ” Ừ.”



” Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trước tiên đừng để ý đến A Trầm ca ca của ngươi nữa, chúng ta đi xem trận pháp.”