Đế Vương Công Lược

Chương 161 : Ôn tồn [ gọi tướng công nghe một chút]

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


” Cũng đã trễ thế này.” Sở Uyên đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, thở dài: “Còn nói muốn ngươi đi nghỉ ngơi sớm một chút, mới chớp mắt mà trăng đã treo giữa trời rồi.”



” Đã nằm suốt đường trở về quân doanh, hiện tại còn muốn bắt ta lên giường nằm nữa hả?” Đoạn Bạch Nguyệt ngáp một cái: ” Xương cốt cũng mềm nhũn ra.”



Sở Uyên cười cười, đưa tay xoa xoa gò má hắn: ” Đi ngủ sớm đi.”



” Nhìn ngươi mặt mũi đầy tâm sự thế này.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy ngồi vào bên cạnh hắn: ” Hay là ta cùng ngươi uống chén rượu nhé?”



” Còn đang bị thương, uống rượu cái gì!” Sở Uyên nhíu mày: ” Không cho phép.”



” Ta cùng ngươi uống, không có nghĩa là ta cũng uống.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chỗ Tư Không có rượu ngon, là do Tú Tú tự tay cất, vị rượu rất thanh đạm, ta đi đòi một ít cho ngươi được không?”



Sở Uyên lắc đầu: ” Rượu nương tử nhà người khác cất cho tướng công uống, chúng ta xem náo nhiệt cái gì!”



” Chờ a.” Đoạn Bạch Nguyệt hôn lên má hắn một cái, xoay người rời khỏi khoang thuyền.



Sở Uyên đưa tay chống cằm, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, đáy mắt phản chiếu ánh nến sáng long lanh. Dù những chuyện phiền lòng vẫn không hề ít đi, mà ngược lại càng ngày càng nhiều hơn, nhưng lúc này cũng không muốn nghĩ nhiều gì nữa, chỉ muốn say rượu rồi ngủ một giấc thật ngon, xem như là phút giây xa xỉ khó có được trên đường hành quân.



Tư Không Duệ ôm khung cửa, hai mắt rưng rưng, tâm tư xoay chuyển trăm nghìn vòng.



Đoạn Bạch Nguyệt đứng đối diện “hiền lành” nhìn thẳng vào mắt hắn.



” Thôi được rồi, cầm đi!” Một lát sau, Tư Không Duệ nghiến răng một cái, hùng hổ đưa vò rượu qua: ” Tương lai đứng trên vạn người rồi, đừng quên huynh đệ.” Dù sao cũng là người hỗ trợ đoạt lấy ngôi vị a, ban cho một xe vàng thỏi cũng được nữa.



Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn, xoay người trở về khoang thuyền.



Một chén sứ tinh xảo trắng như bạch ngọc, sau khi rót rượu vào thì thành chén hơi lộ ra màu đỏ hồng, Sở Uyên đưa chén lên ngửi ngửi, khen: ” Là rượu ngon.”



” Thiên Không Môn thuộc khu vực ngoại thành Đỗ Khang, là nơi Tửu Tiên hạ phàm, rượu sao có thể không ngon được.” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn uống rượu: ” Tuy Tú Tú là người đanh đá chua ngoa, nhưng tấm lòng đối với Tư Không cũng tốt không gì sánh được, may y phục đóng đế giày, ngay cả rượu cũng phải tự mình cất.”



Tửu tiên: tiên rượu.



” Là tiểu thư trong chốn giang hồ mà cũng biết làm những chuyện này nữa.” Sở Uyên lại rót cho mình một chén rượu: ” Trước đây ngươi uống loại rượu này lần nào chưa?”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi cũng vừa mới nói rồi đó, đây là rượu nương tử nhà người ta cất cho tướng công mình, ta xem náo nhiệt cái gì. Nhưng hôm nay thì khác, ngươi muốn uống, không trượng nghĩa thì cứ không trượng nghĩa đi, cùng lắm thì tương lai trả cho hắn một xe Tuyết U.”



” Rượu này không giống Tuyết U, ngược lại có vài phần giống Phi Hà.” Sở Uyên buông chén rượu: ” Rất ngọt.”



” Vậy cũng khó, Phi Hà chỉ cất cho một mình ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Tương lai trở về Tây Nam Phủ, ta dạy ngươi cất rượu, vui hơn vo gạo nhiều.”



Sở Uyên gật đầu: ” Được.”



Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn, thầm nghĩ dù không trực tiếp uống rượu, nhưng tư vị cũng rất tốt.
Tốt cái gì mà tốt! Diệp Cẩn giận dữ, múc hai bát canh hầm đưa cho Tứ Hỉ, lại tiếp tục sắc thuốc cho Đoạn Bạch Nguyệt, bận rộn loay hoay trong bếp.



Trước tiên cứ điều dưỡng tốt thân thể, rồi sau đó lại thiến, cũng được a.



Thần y ngồi trên một băng ghế nhỏ, vừa quạt lửa vừa chăm chú nghĩ ngợi.



Ừ, gật đầu.



“A!” Tư Không Duệ kinh hãi hét một tiếng, lập tức “vèo” một cái trốn sau lưng Đoạn Dao.” Cái cái cái cái thứ quỷ gì vậy!”



” Thiết Châm Hổ.” Đoạn Bạch Nguyệt nhặt mấy con trùng đang bò trên boong thuyền thả lại trong bình sứ: ” Không cẩn thận để chúng chạy ra ngoài mất.”



Thứ đồ phiền phức này phải khóa lại cẩn thận a! Tư Không Duệ từ trên người Đoạn Dao nhảy xuống, mẹ ơi hù chết người, nguyên đám trùng to bự đen thui bò loạn khắp nơi.



” Đây chính là Thiết Châm Hổ mà lúc trước Diệp Cốc chủ hỗ trợ nuôi ra đó sao?” Đoạn Dao hiếu kỳ: ” Bỏ thêm cổ trùng, có thể làm cho mọi sinh vật đều phát điên?”



Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Ta đã thử qua rồi, đừng nói là con quái ngư kia, cho dù trên thân nó bọc thêm một tầng giáp sắt, chỉ cần có khe hở nào đó thôi, đồ chơi này cũng có thể chui vào trong đầu nó, hút khô tủy xương.”



Tư Không Duệ nói: ” Đầu ta đau quá.”



Đoạn Bạch Nguyệt thuận miệng đuổi người: ” Vậy ngươi mau đi tìm chút Hoàng Liên pha nước uống đi, sẽ tốt nhanh thôi.”



Hoàng Liên: là một vị thuốc đông y, có tác dụng kháng khuẩn, có tính lạnh nên có thể thanh nhiệt giải độc.



Tư Không Duệ: “….”



Lần tới lại muốn xin rượu, chết cũng không cho!



” Cho ta xem.” Sở Uyên đúng lúc đi tới, sau khi nghe được vươn tay ra.



” Không được, cắn ngươi bị thương làm sao bây giờ.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Không phải ngươi muốn tìm Ôn đại nhân thương nghị chính sự sao? Xong nhanh như vậy hả?”



” Ôn ái khanh bị A Cách bắt cóc đi rồi, cũng không biết là muốn làm cái gì.” Sở Uyên nói: ” Hình như là ra biển, ngay cả Uẩn Chi cũng không biết bọn họ đi đâu, bây giờ vẫn đang rất tức giận.”



” Vừa ngủ dậy lại phát hiện không có nương tử bên cạnh, là ta ta cũng sẽ tức giận.” Tư Không Duệ nói.



” Cho nên trẫm lập tức trở về đây, nếu không chắc chắn sẽ bị Uẩn Chi lôi kéo cằn nhằn nửa ngày.” Sở Uyên nói: ” Đúng lúc có thời gian rãnh rỗi, Trác thống soái nói muốn chèo thuyền đi vòng vòng trong quân doanh dò xét, mọi người có muốn đi cùng không?”



” Ta có thể đi chung không?” Tư Không Duệ cười hiền lành ấm áp, rõ ràng là đang hỏi Sở Uyên, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Đoạn Bạch Nguyệt. Đích thật là rất muốn đi, nhưng lại sợ bị người này đánh, dù sao thấy sắc quên hữu cũng là nhân chi thường tình, bản thân mình cũng từng vì Tú Tú mà hại hắn nửa đêm nửa hôm phải đi diễn đăng đồ tử, lấy phương tiện làm anh hùng cứu mĩ nhân.



” Đi đi.” Đoạn Bạch Nguyệt đấm một quyền lên ngực hắn: ” Vạn nhất gặp phải nhiễu loạn gì thì vẫn còn có thể ném ngươi ra ngoài trước, không tính lỗ.”