Đế Vương Công Lược
Chương 163 : Rốt cuộc hạt châu có công dụng gì [ hay là vứt xuống biển đi]
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
” Hoàng thượng.” Đoạn Dao nhảy từ trên cây xuống: ” Ta vào rừng gọi ca ca và sư phụ.”
” Thì ra là Nam sư phụ tới.” Sở Uyên quay đầu nhìn vào rừng: ” Không cần quấy rầy đâu, trẫm ngồi đây chờ một chút cũng không sao.”
” Vậy phải chờ một lúc lâu rồi.” Đoạn Dao nói: ” Nếu ca ca và sư phụ chỉ đánh chơi thì còn nhanh một chút, nhưng nếu là tỉ võ so chiêu thì hai ba canh giờ cũng tính là ít.”
” Vừa rồi trên đường tới đây trẫm có gặp A Cách và Uẩn Chi, đang đuổi theo một lão tiền bối lên thuyền.” Sở Uyên nói: ” Không biết đó là người nào.”
” Cũng là người tới đây cùng sư phụ, cha của Khúc tiên sinh.” Đoạn Dao nói: ” Lần này sư phụ ra biển chính là vì chúc thọ lão tiền bối.”
” Ra là vậy a.” Sở Uyên tìm một tảng đá lớn sạch sẽ ngồi xuống, lại nói: ” Cả nhóm người nửa đêm không ngủ, tới bìa rừng này làm cái gì vậy? Tiểu Cẩn và Thiên Phong hình như cũng vừa mới trở về thôi.”
” Ca ca không nói gì với Hoàng thượng sao?” Đoạn Dao lầm bầm: ” Vậy thôi ta cũng không nói, nói ca ca sẽ đánh ta.”
Sở Uyên bật cười, cũng không hỏi nữa. Nhìn Nam Ma Tà và Đoạn Bạch Nguyệt đánh nhau một hồi, thấy hai người đều chưa có ý muốn kết thúc, lại cảm thấy ngứa tay, vì vậy dứt khoát rút Liệt Vân Đao của Đoạn Dao ra, phi thân nhảy vào giúp vui.
” Này này!” Nam Ma Tà cả kinh thất sắc, vội vàng thu tay lại.
” Tiền bối có bằng lòng dạy trẫm hai chiêu không?” Sở Uyên rơi xuống trên cây.
“Dĩ nhiên là có thể, nhưng trời tối nửa đêm thế này thì không được.” Nam Ma Tà liên tục lắc đầu: ” Phải đợi tới ban ngày tìm một luận võ trường rộng rãi bằng phẳng, cất hết tất cả đao thương gậy gộc đi mới được.” Tốt nhất là có thể phủ kín mặt đất bằng đệm bông, nếu không nhỡ mà lỡ tay làm người trong lòng đồ nhi bảo bối nhà mình té bị thương thì sao được.
Đoạn Bạch Nguyệt bất ngờ tung ra một chưởng, đẩy sư phụ nhà mình tới trước mặt Sở Uyên.
Nam Ma Tà suýt nữa phun ra một búng máu, nghịch đồ!
” Ca!” Đoạn Dao vội vã chạy tới, vẻ mặt đưa đám nói: ” Là tẩu tẩu đoạt đao của ta.” Cũng không kịp phản ứng nữa.
” Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt thu chiêu rơi xuống đất, cười nhìn hai người đánh nhau: ” Coi như hoạt động gân cốt một chút cũng tốt.”
Dân gian vẫn luôn lan truyền rằng đương kim thiên tử võ công xuất thần nhập hóa, rất cao thâm. Tất nhiên trong đó có bao hàm mấy phần khoa trương thổi phồng, có điều lần này Nam Ma Tà cùng hắn so chiêu mới thấy đó cũng không phải chỉ hoàn toàn là tin đồn, nếu bằng lòng tới Hoa Sơn tỉ võ một lần thì tám phần mười cũng có thể xếp vào hàng ngũ cao thủ nổi danh trong chốn võ lâm.
” Thả lỏng thắt lưng.” Nam Ma Tà nắm cổ tay hắn: ” Mượn lực đả lực, nếu không bị thương sẽ là chính ngươi.”
Sở Uyên theo khẩu quyết của hắn né về phía sau, nói: ” Đa tạ tiền bối chỉ dạy.”
Đa tạ thì không cần đâu. Nam Ma Tà như con diều hâu trở mình, lật người ngồi xổm trên cây cào cào mái tóc rối bời, chỉ cần ngươi chịu thành thân với đồ đệ ngốc kia của ta sớm một chút, cho dù muốn học bao nhiêu võ công cũng không thành vấn đề.
Tư Không Duệ quan sát nãy giờ, thật sự không chịu đựng được nữa ngáp dài trở về ngủ. Đoạn Dao cũng buồn ngủ hai mắt lờ mờ díp lại: ” Được rồi chứ? Trời cũng sáng rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy, đi tới muốn gọi hai người dừng tay trở về nghỉ ngơi thì một quyển sách bất thình lình từ trên trời rơi xuống.
Sở Uyên nhìn thấy, nhảy xuống đất định nhặt lên giùm, nhưng Nam Ma Tà cũng đã phi thân phóng tới, giành trước một bước chụp quyển sách nhét vào trong ngực, tốc độ cực nhanh.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Sở Uyên không hiểu: ” Tiền bối làm vậy là có ý gì?”
” Đây là…võ lâm bí tịch.” Nam Ma Tà hắng hắng giọng một chút, nói: ” Dao nhi muốn luyện, ta liền mang theo tới đây.”
Đoạn Dao nhìn nửa quyển sách lòi ra trước ngực sư phụ, bên trên bìa sách là hai chữ ” HOÀNG HẬU” cực lớn, cũng không phải rất muốn nói chuyện.
Sở Uyên khoanh tay.
Nam Ma Tà hắc hắc cười khan, liều mạng nháy mắt về phía đại đồ đệ, tức phụ này của ngươi nhìn có chút dọa người, mau tới cứu vi sư nhanh lên!
” Tiểu Uyên—“
” Đưa đây!” Sở Uyên giơ tay.
Nam Ma Tà bình tĩnh lùi về sau hai bước, không hề hoảng sợ chút nào đâu.
Sở Uyên tự mình đưa tay rút quyển sách kia ra.
Nam Ma Tà nhanh chóng ôm đầu ngồi xổm dưới tàng cây. Lúc còn ở đảo Minh Cổ, trên đảo có không ít văn nhân, vì vậy hắn nhân cơ hội nhờ bọn họ viết vài chuyện xưa, liên quan đến chuyện kiếp trước kiếp này của Đương kim thánh thượng và Tây Nam Vương, kim long chín móng và mãnh hổ tây nam, vì tình yêu mà làm trái luật trời vượt qua nghìn năm, vô cùng cảm nhân, thậm chí còn có hình vẽ minh họa, dự định trước ngày đại hôn sẽ sao ra mấy vạn bản phân phát toàn quốc — Dù sao toàn bộ tú tài của Sở quốc đều không dám viết, bở vậy chỉ còn cách tìm bên ngoài mà thôi.
Sở Uyên nhíu mày: ” Shhh~”
” Ta thật sự không biết chuyện này a.” Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu muốn nứt.
” Ôi chao!” Đoạn Dao sợ hết hồn, đi tới nắm tay Sở Uyên xem: ” Bị trùng cắn rồi.”
” CÁI GÌ?” Nam Ma Tà hồn bay phách tán, lập tức đứng dậy mò vào trong túi, may mắn là ngũ độc vẫn còn, không chạy ra ngoài.
Đoạn Bạch Nguyệt bốc lên một con bọ cạp nhỏ màu đỏ, vẻ mặt rất là…một lời khó nói hết.
Nam Ma Tà: “….”
Nam Ma Tà mừng rỡ như điên.
Cắn ai cũng được hết, đều giống nhau đều giống nhau.
” Làm sao vậy? Đây là cái gì?” Sở Uyên tự mình nặn ra hai giọt máu, vẫn chưa thấy có gì không khỏe, chẳng qua là vẻ mặt mọi người nhìn qua có chút quái dị.
” Chúng ta đi trước đây!” Đoạn Dao lập tức kéo sư phụ, oanh oanh liệt liệt chạy về phía quân doanh.
” Rốt cuộc đây là cái gì?” Sở Uyên đầu đầy mê hoặc: ” Ngươi trúng tà rồi sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt cầm cổ tay hắn, đưa lên môi hôn một cái.
Tê tê dại dại, trái tim cũng theo đó run lên.
Sở Uyên nhíu mày: ” Này…..”
” Là Hồng Nương.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy hắn, cúi đầu nói: ” Là tên con bọ cạp độc kia.”
Nhiệt độ của máu trong người nóng bỏng giống như sôi trào, lúc này Sở Uyên mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, cũng không biết mình có nên giận hay không, đưa tay đánh hắn một quyền: ” Mang ta trở về.”
” Sợ là không còn kịp nữa rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt hôn lên môi hắn, đem người đè lên thân cây.
” Hỗn tiểu tử, đó là Lạc Triều Châu, có thể tách biển cắt sóng ngươi biết cái gì!” Nam Ma Tà rít gào, suýt nữa giận đến ngất xỉu, tung một chưởng đánh hắn ra rồi “TÙM” một cái nhảy xuống biển, hít sâu một hơi chuẩn bị lặn xuống đáy biển mò.
” Sư phụ!” Đoạn Dao vắt người trên lan can, bất đắc dĩ nói: “Ca ca không ném, vẫn còn đang nắm trong tay mà.”
Nam Ma Tà: “….”
Nam Ma Tà: “….”
Nam Ma Tà: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt tựa người trên lan can, vẻ mặt hứng thú nhìn hạt châu giữa hai ngón tay.
” Ngươi người này!” Sở Uyên dở khóc dở cười, phân phó Tứ Hỉ nhanh chóng chuẩn bị canh gừng. Sau khoảng thời gian uống chén trà nhỏ, Nam Ma Tà thay xong y phục, ngồi trên ghế phù phù thở dốc.
” Không tức giận không tức giận.” Đoạn Dao giúp hắn vuốt lưng: ” Uống nước đi.”
” Tiền bối, thật có lỗi.” Sở Uyên tự mình bưng trà gừng tới cho hắn: ” Vừa rồi trẫm không nhìn thấy rõ, muốn ngăn cản tiền bối cũng không thể ngăn được.”
Nam Ma Tà cả giận mắng: ” Nghịch đồ!”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trên ghế, tựa cằm vào lưng ghế dựa: ” Tách biển cắt sóng?”
” Ta không nói.” Nam Ma Tà kiên định ngước cằm.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vậy ta sẽ đánh Dao nhi.”
Đoạn Dao khóc lớn: ” Cái đó và ta có quan hệ gì đâu.”
Sở Uyên vừa bực mình vừa buồn cười, đánh Đoạn Bạch Nguyệt một cái tát: ” Không được làm rộn.”
” Này.” Đoạn Bạch Nguyệt chọt chọt Nam Ma Tà: ” Hay là tương lai lúc ta thành thân, sẽ đặc biệt chuẩn bị riêng cho sư phụ một cỗ kiệu cực kì xa hoa, lại tìm thêm mười tám người gánh kiệu, khua chiêng gõ trống đi vòng vòng khắp các đường lớn ngõ nhỏ trong vương thành, vị đại nhân nào không thích sư phụ thì khi tới cửa phủ của người đó đều sẽ đặc biệt đốt pháo.”
” Thật không?” Nam Ma Tà sờ sờ râu mép.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Tất nhiên.”
Nam Ma Tà nhìn về phía Sở Uyên.
Sở Uyên: “….”
Sở Uyên nói: ” Ừ.”
Nam Ma Tà vặn góc áo, vậy thì được.
” Thỏa mãn rồi chứ?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lạc Triều Châu này rốt cuộc có công dụng gì?”
” Vừa rồi ta cũng đã nói, là có thể tách biển cắt sóng.” Nam Ma Tà nói: ” Mỗi đêm ngày mười lăm trăng tròn, chỉ cần thả Lạc Triều Châu này xuống biển thì có thể khuấy đảo vùng biển đó đến nỗi sóng cuộn ngập trời, trời đất tối đen. Hạt châu này ở đâu, lốc xoáy liền ở đó.”
” Thần kỳ đến vậy ư?” Sở Uyên nghe vậy giật mình.
” Trên đường đến đây trễ mất ba bốn tháng, chính là vì muốn thử công hiệu của hạt châu này.” Nam Ma Tà nói: ” Ngoại trừ ngày mười lăm tháng trước trời mưa to, bầu trời không có ánh trăng nên hạt châu này không linh nghiệm, còn lại đều là trăm thử trăm trúng, trong lần thử đầu tiên, vì uy lực của nó quá kinh người nên suýt nữa chiếc thuyền của chúng ta cũng bị sóng biển xẻ đôi luôn.”
Sở Uyên nắm hạt châu trong tay, nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt.
” Ngươi cũng nghĩ như thế?” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười.
” Nghĩ cái gì vậy?” Đoạn Dao không hiểu.
” Lúc trước Khúc tiên sinh đã từng nói, không cần biết là trận pháp gì, nếu muốn phá giải thì biện pháp tốt nhất chính là dẫn nước lớn đi vào, vừa không cần sợ cơ quan ám khí, đồng thời uy lực của dòng nước cũng kinh người hơn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lúc đó mọi người còn đang đau đầu nhức óc, không biết phải tới nơi nào mới có thể tìm được vị cao nhân có thể hô phong hoán vũ, hiện tại đúng là có được toàn bộ không phí công lao.”
” Ta cũng biết chắc chắn sẽ hữu dụng mà.” Nam Ma Tà cười tươi như hoa.
Sở Uyên nói: ” Đa tạ tiền bối.”
” Đa tạ ta làm chi.” Nam Ma Tà liên tục xua tay: ” Chỉ cần các ngươi có thể sớm ngày thành thân thì không gì có thể tốt hơn được nữa.” Đương nhiên là phải chuẩn bị cho ta một cỗ kiệu lớn, dùng để dạo phố.
” Hôm nay là hai mươi tám, còn hơn mười ngày nữa mới tới đêm trăng tròn gần nhất.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Kế hoạch tác chiến lúc trước đề ra chắc là phải sửa lại rồi.”
” Trưa mai gọi mọi người tới cùng nhau ăn bữa cơm, đúng lúc mọi người có mặt trên thuyền đông đủ cả.” Sở Uyên nói: ” Sau đó thương nghị kế hoạch tác chiến tiếp theo cũng không muộn.”
Ngoài cửa có người ho khan, Đoạn Bạch Nguyệt cùng Sở Uyên liếc mắt nhìn nhau, ăn ý lật người nhảy qua cửa sổ, rơi xuống một nơi khác trên boong thuyền.
” Tiền bối.” Diệp Cẩn bưng một bát canh, thứ nhất là để bồi tội, ngày hôm nay suýt nữa đã đuổi Nam sư phụ rơi xuống biển, có chút không nên, thứ hai cũng có thể thuận tiện cọ vài con độc trùng.
Nam Ma Tà gắt gao nắm chạt tay áo của tiểu đồ đệ.
Đoạn Dao kiên định không gì sánh được, cố gắng gỡ từng ngón từng ngón tay của sư phụ ra, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Nam Ma Tà rất muốn khóc rống, đây cũng là loại đồ đệ gì, người này so với người kia càng sợ chết hơn.
Đoạn Bạch Nguyệt cùng Sở Uyên tay trong tay chậm rãi trở về khoang thuyền, thả Lạc Triều Châu vào trong hộp đựng Nguyệt Lạc.
” Một trận đánh cuối cùng này, muốn không thắng cũng khó.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn từ phía sau: ” Viện binh càng ngày càng nhiều, bảo bối cũng càng ngày càng nhiều.”
” Ừ.” Sở Uyên vỗ vỗ đầu hắn: ” Đánh giặc xong là ngươi có thể làm Hoàng hậu rồi, chúc mừng!”
Đoạn Bạch Nguyệt lười biếng nhắm mắt lại, tươi cười đầy mặt nói: ” Không dám không dám.”
Một đêm này, người trên thuyền đều ngủ rất ngon. Ngày hôm sau, đầu bếp mười ngón tung bay chiên xào hầm rán, tuy nói vẫn không có bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn nhưng cũng nấu ra được một bàn thức ăn thật lớn, không có nhà ăn nào đủ rộng rãi nên dứt khoát bày trên boong thuyền, vừa vặn bầu trời hôm nay không có mặt trời nên ngược lại cũng mát mẻ dễ chịu.
Ôn Liễu Niên cắn một miếng giò heo sấy khô hầm, thật muốn rơi lệ, lại còn muốn ngâm thơ, nhưng lại phải tranh thủ ăn nhiều thêm nửa bụng.
” Đang lúc đánh trận, vốn dĩ không nên uống rượu.” Sở Uyên đứng dậy: ” Có điều mọi người khó có dịp tề tựu đông đủ, chỉ một chén này, chúc Đại Sở ta đánh đâu thắng đó!”
Tất nhiên là phải thắng rồi. Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Đợi chiến tranh kết thúc rồi, nhất định phải chạy tới vương thành ngao du, sau đó đòi một chén rượu mừng của Vương gia và Hoàng thượng, đó nhất định sẽ là loại rượu ngon nhất Đại Sở.
Đoạn Dao ngậm đầu đũa, vẻ mặt mừng rỡ nhìn ca ca gắp thức ăn cho tẩu tẩu, cảm thấy khẩu vị của mình cũng tốt hơn rất nhiều, cúi đầu liều mạng và cơm. Nam Ma Tà vỗ vỗ phía sau lưng hắn, rất là muốn thở dài, nhìn ca tẩu ân ân ái ái cũng có thể vui vẻ thành như vậy, nếu như tương lai muốn cưới tức phụ, nghìn lần vạn lần đừng đâm đầu làm tiếp một tình thánh làm đến mạng sống cũng không cần a.