Đế Vương Công Lược

Chương 166 : Không bằng từ quan [ Thật sự là điềm lành a]

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


Xung quanh chỉ có từng trận sóng biển vỗ ầm ầm, Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày, có lẽ vừa nãy hắn thật sự đã nghe lầm rồi, dường như cũng không có âm thanh gì đặc biệt.



“Ca, ngươi không sao chứ?” Đoạn Dao có chút lo lắng, rất sợ lại là loại mê trận nào đó mà chỉ có ca ca mới có thể nghe được, rơi vào cái bẫy của đối phương.



“Nghe giống như là tiếng chim kêu, nhưng ta cũng không chắc chắn lắm.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Không có chuyện gì, đi thôi.”



Tư Không Duệ suy nghĩ một chút, sau đó xé hai miếng vải bố xuống cuộn lại thành hai cục nho nhỏ, mạnh mẽ nhét vào hai lỗ tai của Đoạn Bạch Nguyệt.



Đoạn Bạch Nguyệt: “…”



Tư Không Duệ nói: “Phòng ngừa vạn nhất.”



“Ngươi khẳng định chắc chắc đối phương sẽ chỉ chú ý đối phó với ta sao?” Đoạn Bạch Nguyệt vấn.



Tư Không Duệ đáp: “Bởi vì trong ba người chúng ta, từ trước đến nay ngươi chính là người xui xẻo nhất.”



Đoạn Dao: “…”



“Ta cảm thấy âm thanh kia ngược lại cũng không giống như có điềm xấu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nghe có vẻ trong trẻo uyển chuyển, hình như là… Phượng hoàng.”



Tư Không Duệ ghét bỏ nói: “Chưa gì ngươi đã vội nghĩ đến phượng hoàng.” Còn chưa được lên làm Hoàng hậu mà đã bắt đầu phán đoán bản thân có thể nghe được tiếng kêu của phượng hoàng, đây là loại tư tưởng rách nát gì, cũng không biết dè dặt một chút.



Đoạn Bạch Nguyệt rút đao ra khỏi vỏ.



“Này này!” Tư Không Duệ bày ra tư thế phòng ngự, “Đây là đang ở trên thuyền nha.” Đánh nhau là sẽ rơi xuống biển đó.



Một cái bọt nước thật lớn từ đáy biển phóng lên, ánh mắt Đoạn Bạch Nguyệt lập tức biến lạnh, Huyền Minh Hàn Thiết kiếm phong chợt lóe, máu tươi từ giữa không trung văng tung tóe khắp nơi, một con quái ngư cực dài với hàm răng nhọn hoắc bị chém thành hai nửa rơi “bịch bịch” xuống boong thuyền, mặc dù đã bị chém thành hai khúc nhưng vẫn đang há mồm thở liên tục.



Tư Không Duệ cả kinh nói: “A!”



“Cái quái gì vậy!” Đoạn Dao cũng cả kinh thất sắc.



Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Vừa rồi nó cứ thổi bọt nước lên, các ngươi không thấy sao?”



Đoạn Dao và Tư Không Duệ đều là vẻ mặt mờ mịt, thật vậy ư? Không thấy gì hết.



“Tăng cường đề phòng đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Càng tới gần trận môn thì nguy hiểm sẽ càng nhiều, chưa biết chừng chỗ kế tiếp còn có cái gì đang đợi chúng ta.”



“Chờ một chút.” Tư Không Duệ cảnh giác nói: “Con quái ngư này chắc không phải là do Sở Hạng nuôi ra đó chứ?”



“Chắc không phải đâu, nếu là như vậy thì cũng sẽ không chỉ có một con này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Trước khi đi Ôn đại nhân cũng nói trong vùng biển sâu sẽ có rất nhiều sinh vật kì quái, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cho nên nếu giờ ngươi vẫn không biết mình phải làm gì thì có thể bỏ rượu và bánh điểm tâm trong tay xuống được rồi đó.”



Tư Không Duệ nhét toàn bộ khối điểm tâm trong tay vào miệng, thở dài, xem ra lần này lại phải lao động khổ sai rồi.




“Trận môn ở đâu?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.



“Nằm ở đảo đá ngầm ngay vị trí trung tâm.” Đoạn Dao nói, “Phải dùng nội lực đưa hạt châu vào lòng đất thì mới có thể dẫn nước biển vào phá hủy trận pháp, nhưng ít nhất chúng ta cũng phải vào xem trước một chút mới có thể tìm ra vị trí trận môn.”



“Ta đi cho.” Tư Không Duệ hà hơi vào lòng bàn tay.



“Chờ một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay hắn, ” Nhìn kĩ xem trên những khối gỗ kia có cái gì.”



“Là thứ đồ chơi gì nữa?” Tư Không Duệ xoa xoa đôi mắt, nhìn về phía những khối gỗ xa xa kia.



“Là Tiễn Xuyến Tử.” Đoạn Dao cả kinh nói, “Chính là đám trùng ngày đó bay trên không trung gây mưa độc.”



Tư Không Duệ lập tức ngồi xổm xuống: “Vậy thì ta không đi được đâu.”



“Giờ phải làm sao mới xông vào được đây?” Đoạn Dao mặt mày đau khổ, mưa độc lúc trước có thể dùng mật để giải, nhưng lần này cũng không biết là cái gì, hơn nữa có cả một mảng lớn như vậy, nếu bay lên thì chỉ sợ là cả một chi quân đội cũng có thể đánh bay.



Đoạn Bạch Nguyệt đưa mắt nhìn về phía chân trời, nghìn sao lấp lánh sáng sủa lạ thường.



“Hoàng thượng, Hoàng thượng!” Ôn Liễu Niên kích động chạy vào khoang thuyền, “Tinh tượng báo điềm lành, là điềm lành hiếm có trong thiên cổ a!”



Sở Uyên thả bản tấu chương trong tay xuống, lơ đễnh nói: “Nha~”



“Là thật đó.” Ôn Liễu Niên chắc chắc nói, “Lần này vi thần tuyệt đối không nhìn lầm.”



Sở Uyên đau đầu: “Đúng là trẫm đang lo lắng thật, có điều tội khi quân này ái khanh phạm phải một lần hai lần còn có thể được miễn, nhưng nếu dám khi quân phạm thượng quá nhiều lần thì sẽ bị trừ hết bổng lộc đó.”



“Vi thần thật sự không có khi quân.” Ôn Liễu Niên dẩu môi, lại càng không phải bởi vì hai ngày trước bị gọi vào trong phòng giáo huấn một trận, cũng không phải rất ủy khuất.



Sở Uyên hướng hắn ngoắc ngoắc tay.



Ôn Liễu Niên nhanh chóng bước tới.



Sở Uyên đưa cho hắn một hũ đường: “Tiểu Cẩn tự mình làm đó, ái khanh cầm mà ăn, không cho phép nói nữa, lui ra ngoài đi.”



Ôn Liễu Niên ôm hũ đường, tâm không cam lòng không muốn đi ra, đi tới cửa còn thâm tình quay đầu lại – Thật sự là điềm lành mà!



Sở Uyên tiếp tục lật xem tấu chương, cũng không ngẩng đầu lên.



Ôn Liễu Niên ngồi trên boong thuyền, sinh hờn dỗi ăn một viên đường, còn rất chua.



Không bằng từ quan!