Đế Vương Công Lược
Chương 168 : Đắc thắng [ Đây đây đây là bản thể của ngươi hiển linh?]
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Đoạn Dao cố định thuyền chờ ở một nơi bí mật gần đó, nghe phía bên trong bức tường trụ gỗ kia truyền tới một trận ầm ầm đất rung núi chuyển, như là bảo tháp đã bị phá hủy, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy ca ca và Tư Không ca ca đi ra, trong lòng không khỏi sốt ruột. Lúc này hắn ngược lại có chút cảm kích vì mây đen trên bầu trời đã che kín trăng tròn một lần nữa, nếu không cứ đưa thủy triều tới càng ngày càng nhiều thì muốn chạy trốn ra ngoài cũng không dễ dàng.
“ Nói chuyện? ” Lưu Cẩm Đức cười lạnh, “Chết đến nơi rồi còn muốn cò kè mặc cả với ta sao?”
“ Khó khăn lắm mới vây khốn được Bổn Vương ở nơi này, chẳng lẽ cứ đơn giản giết đi như vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi, “ Không muốn dùng Bổn Vương làm lợi thế để đàm điều kiện với Hoàng thượng sao?”
“ Ta không cần đàm điều kiện với bất cứ kẻ nào. ” Hai mắt Lưu Cẩm Đức dữ tợn đỏ ngầu, giống như chỉ hận không thể đem hắn ra lột da xẻ thịt róc xương uống máu.
Tư Không Duệ thấp giọng nói: “ Ta cảm thấy người này muốn đem ngươi ra thiên đao vạn quả lắm rồi. ”
Trên bầu trời vẫn như cũ mây đen trùng điệp, Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu một cái, tiếp tục kéo dài thời gian: “ Bổn Vương không muốn nhiều lời với ngươi, Sở Hạng đang ở đâu? ”
“ Đúng vậy, mau gọi Sở Hạng ra đây.” Tư Không Duệ thuận theo phô trương thanh thế, “ Xem thử hắn muốn giết chúng ta ngay tại nơi này, hay là muốn lấy chúng ta làm lợi thế đàm điều kiện với Hoàng thượng. ”
“ Ta đã nói rồi, ta cũng sẽ không cùng bất cứ kẻ nào đàm điều kiện! ” Lưu Cẩm Đức xoay người đi lên chỗ cao, khẽ nhất tay một cái, ngay lập tức đã có vô số cung tiễn thủ tầng tầng lớp lớp vây quanh hai người, Tư Không Duệ lệ nóng doanh tròng, ở trong lòng mắng chửi hàng nghìn hàng vạn câu thô tục, hô lớn: “ Ta biết một bí mật! ”
Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt giương lên.
“ Nói. ” Lưu Cẩm Đức xoay người lại.
Tư Không Duệ thành khẩn nói: “ Theo lý mà nói thì người đắc tội ngươi là vị nhân huynh bên cạnh này, ta ngươi không quen không biết cũng không thù không oán, hay là kết giao bằng hữu đi, được không? ”
“Ngươi muốn đầu hàng? ” Lưu Cẩm Đức cười nhạo.
Tư Không Duệ vội vàng gật đầu.
“ Nói một chút xem, bí mật mà ngươi vừa nói là gì?” Lưu Cẩm Đức hứng thú nhìn hắn.
Tư Không Duệ ra điều kiện: “ Có thể thả ta ra trước hay không?”
Lưu Cẩm Đức trầm mặc nhìn hắn.
Đoạn Dao sửng sốt trong chốc lát, lúc kịp phản ứng lại thì cơ hồ muốn vui sướng khóc lên.
Cư nhiên thật sự có phượng hoàng.
Cũng biết ca ca mình sẽ không xui xẻo như vậy cả đời mà!
“ Này này này là…. Bản thể của ngươi hiển linh? ” Nhìn mấy con chim to hoa lệ trong bóng đêm trong trẻo kia, Tư Không Duệ cảm thấy mình có chút choáng váng đầu hoa mắt.
Bản thể: ý nói mấy bé phượng hoàng là bản thể của Đoạn nương nương đó, Đoạn nương nương là Hoàng hậu, mà xưa nay Hoàng hậu đều được ví như phượng hoàng J)))))
“ Nắm chặt! ” Đoạn Bạch Nguyệt quyết định thật nhanh, một tay xốc Tư Không Duệ ném lên không trung. Một con phượng hoàng nhanh chóng lao xuống, vững vàng tiếp hắn rơi xuống lưng mình.
Tư Không Duệ lệ nóng doanh tròng, tốt quá tốt quá, có thể lên trời.
Lưu Cẩm Đức thấy tình thế không ổn, cuối cùng cũng lấy lại vài phần lý trí, trong cơn hoảng hốt xoay người muốn chạy trốn, lại bị Đoạn Bạch Nguyệt nắm được bả vai, tiếng vỡ vụn rõ ràng truyền vào trong tai, đau nhức dữ dội kéo tới, giống như có con kiến chui vào tâm mạch, chỉ thoáng chốc đã rơi vào một mảnh hắc ám.
Lại một con phượng hoàng quanh quẩn xuống, xẹt qua sóng lớn mãnh liệt, một khắc trước khi hải đảo bị nước biển cắn nuốt, mang theo Đoạn Bạch Nguyệt thẳng tắp bay về phía chân trời. Còn lại Lưu Cẩm Đức, đầu tiên là bị một con phượng hoàng nhìn qua tâm tình không được tốt lắm đá một cước, sau đó mới dùng móng vuốt quắp vạt áo, cứ như vậy đuổi theo các đồng bạn còn lại.
Một con phượng hoàng nhỏ nhỏ béo ú tròn xoe như cục bông chui ra khỏi lông mao của đại phượng hoàng, lười biếng ngáp một cái, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, cũng không phản ứng kịp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại quen cửa quen nẻo chui vào trong ngực Đoạn Bạch Nguyệt, tiếp tục ngủ.
“ Ca! ” Đoạn Dao cũng ngồi trên lưng một con phượng hoàng bay tới, sau lưng còn có một người áo đen, tươi cười đầy mặt liều mạng phất tay, mức độ nhiệt tình phảng phất giống như quen biết đã lâu gặp lại: “Cung chủ và công tử nhà ta đang ở đảo Nhiễm Sương, đúng lúc Tinh Đấu chân nhân cũng ở đó, sau khi tính một quẻ thì bảo chúng ta tới đây trợ chiến. ”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm quyền cười nói: “Lần này đa tạ Tần Cung chủ và chư vị. ”
“ Không có gì không có gì. ” Ám vệ sảng khoái khoát khoát tay, “ Công tử nhà ta lúc trước còn lo lắng về chiến sự, nhưng hiện tại xem ra, Đại Sở dường như tất thắng không thể nghi ngờ.” Dù sao cũng không phải người người đều có bản lãnh, có thể dễ dàng nhấn chìm một tòa hải đảo, đây vẫn là lần đầu tiên mình gặp được.
Đoạn Dao phóng tín hiệu đạn lên trời. Sau khi các nhánh binh mã canh giữ bốn phía đông tây nam bắc bên ngoài thấy được thì đều cảm thấy rất vui mừng. Thẩm Thiên Phong đi lên tháp cao, lớn tiếng nói: “ Toàn quân tản ra, chuẩn bị vây vắt số phản quân tháo chạy! ”
Hôm qua nhân gia bị 2 mụ phù thủy bắt cóc ngay trên bàn phím, không kịp ới một tiếng nữa, xin lỗi đồng bào TToTT.