Đế Vương Công Lược
Chương 62 : Thành Quan Hải [ Bóng trắng trong thành]
Ngày đăng: 02:13 19/04/20
Những món ăn trên bàn đa số đều thiên về chua cay của tây nam, những loại gia vị này đều là cố ý mang từ trong hoàng cung tới đây, từ lúc đó tới giờ vẫn chưa có cơ hội để làm, bây giờ làm được thì cũng chỉ còn lại một mình Đoạn Dao.
Sở Uyên gắp cho hắn một đũa thịt cá, nói: ” Thích không?”
” Thích.” Đoạn Dao gật đầu: ” So với đầu bếp Tây Nam Phủ nấu còn ngon hơn.”
Sở Uyên bật cười: ” Đầu bếp này vốn là người của Tây Nam Phủ mà, về sau đi theo nhi tử tới vương thành mở tiệm ăn, trẫm ăn xong hai lần thấy mùi vị thật không tệ nên lần này tới Bắc Hành Cung liền cố ý dẫn theo hắn tới, ngươi thích thì tốt rồi.”
Đoạn Dao gật đầu, tiếp tục rầu rĩ ăn cơm, thầm nghĩ ca ca thật sự là xui xẻo, tẩu tẩu cố ý mang đầu bếp tới cho hắn, rốt cuộc ngay cả một bữa cơm cũng chưa ăn được.
Thấy hắn trầm mặc không nói gì, Sở Uyên cũng không lên tiếng nữa, cho tới khi thấy hắn đưa muỗng canh cuối cùng vào miệng thì mới nói: ” Ăn điểm tâm không?”
” Không ăn không ăn.” Đoạn Dao liên tục xua tay, cái bụng rất tròn.
Sở Uyên cười nói: ” Quả thật chính là tuổi ăn tuổi lớn.”
Đoạn Dao xoa xoa miệng, thầm nghĩ, lại nói uyển chuyển hơn nữa thì cũng vẫn có ý nói mình ăn nhiều mà thôi.
Sở Uyên phân phó Tứ Hỉ pha một bình trà mang vào, xem ra đúng là không có ý định thả người rồi.
Đối với chuyện này, Đoạn Dao cũng không bất ngờ chút nào. Dù sao tuồng kịch kia cũng diễn quá gấp gáp khẩn cấp, thật sự có chút khó tin, người ngoài thì không nói làm gì nhưng tẩu tẩu của hắn chính là hoàng thượng a, không thấy khác thường mới là gặp quỷ.
Quả nhiên, trà rót ra ly còn chưa nguội thì Sở Uyên đã thuận miệng nói: ” Bạch Mi Lão Tiên kia….trước đây đã từng đi qua Tây Nam Phủ rồi sao?”
Đoạn Dao lắc đầu: ” Không có, trước đây ta và ca ca đều chưa gặp người này bao giờ, chỉ nghe sư phụ nhắc tới vài lần, nói là hồi còn trẻ từng ra biển, đánh bậy đánh bạ gặp được.”
” Có quan hệ rất tốt với Nam tiền bối sao?” Sở Uyên lại hỏi.
” Ta nhíu mày ngươi cũng muốn quản sao?” Đào Nhân Đức bị hắn làm cho choáng váng đầu hoa mắt.
Lưu Đại Quýnh nói: ” Ngươi nhíu mày, ta cũng tính mặc kệ, nhưng với thói quen bao năm nay của ngươi thì bất cứ lúc nào ngươi nhíu mày, đại thể là lại đang muốn gián, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, Hoàng thượng của ta gần đây tâm tình không được tốt, ngươi nên kiềm chế một chút.”
Gián: can gián, khuyên can, khuyên nhủ, khuyên bảo.
Đào Nhân Đức: “….”
” Đã nói ngươi là cái loại người không biết hưởng phúc.” Lưu Đại Quýnh kéo hắn đi ra ngoài: ” Ở thêm nửa tháng thì nửa tháng, đi ăn đồ nướng thôi.”
Đào Nhân Đức bị hắn kéo thất tha thất thểu nhưng chân mày vẫn cứ nhíu chặt.
Ở thêm nửa tháng tất nhiên là không vấn đề gì, thậm chí lâu hơn nữa cũng được. Nhưng mà mấy ngày gần đâu nhìn Hoàng thượng thật sự có chút khác thường, chỉ là cái gì cũng không chịu nói, khiến lòng mình cũng bắt đầu lo lắng bất an, tổng nghĩ chắc là đã xảy ra chuyện gì.
Loại cảm giác này…thật sự là không dễ chịu chút nào.
” Hoàng thượng.” Tứ Hỉ nói: ” Hôm nay dường như Đoạn Tiểu Vương gia phải luyện công thêm một lúc nữa, đến giờ vẫn chưa xong, Hoàng thượng có muốn dùng bữa trước không?”
” Cũng không đói, chờ Dao nhi về rồi cùng ăn.” Sở Uyên thả quyển sách trong tay xuống: ” Đi thôi, tới nhà giam xem một chút.”
Tứ Hỉ công công không hiểu: ” Tới nhà giam?”
” Nơi đó còn có một phạm nhân.” Sở Uyên nói: ” Vốn định để về vương thành mới xử lý, nhưng dù sao bây giờ vẫn còn ở hành cung thêm nửa tháng nữa, không có chuyện gì làm, thẩm tra trước một chút cũng không sao.”
Nghe Sở Uyên nói xong Tứ Hỉ mới chợt nhớ ra là có một ca cơ bị giam ở đây vì tội sát hại Tri phủ thành Thương Nam &Trước cửa nhà giam, chậu than đỏ lên rừng rực tí tách, đầu mục đang ngủ gà ngủ gật, không nghĩ tới Sở Uyên lại đến đây vào giờ này, kinh hoảng quỳ gối xuống đất: ” Tham kiến Hoàng thượng.”
” Miễn lễ.” Sở Uyên hạ lệnh: ” Mở khóa, trẫm muốn vào xem một chút.”