Đế Vương Công Lược

Chương 7 : Nhiễm Nguyệt Lâu [ Rốt cuộc có dò được tin tức gì hay không?]

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


Giang Nam mưa xuân dầm dề, thật vất vả mới có ngày trời quang mây tạnh, Diệp Cẩn mang thảo dược ra phơi nắng, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi uống trà thì có quản sự ở thiện đường vội vã chạy tới, hình như có việc gì gấp xảy ra.



“Làm sao vậy?” Diệp Cẩn đứng dậy hỏi.



“Diệp thần y, người mau đi xem một chút đi.” Quản sự dở khóc dở cười nói. ” Ở thiện đường đang có người đánh nhau, không khuyên can được a.”



Một đám lão già rồi vẫn có thể đánh nhau? Diệp Cẩn nghe vậy có chút không hiểu, hỏi xong mới biết thì ra là người mấy ngày trước hắn đưa tới – Bạch Lai Tài – không biết khó chịu chỗ nào mà khắp nơi tìm người gây sự, những người còn lại chịu không nổi nên chờ lúc hắn đi tiểu cùng nhau xông vào đánh một trận.



….



Diệp Cẩn cảm thấy đầu rất đau.



Một nén nhang sau, Bạch Lai Tài đầu sưng vù vù ngồi trên ghế khóc lóc kể lể.



Diệp Cẩn giúp hắn xử lý vết thương, nhìn quản sự ngoài cửa vẻ mặt khó xử, phát ra từ nội tâm thở dài: ” Thôi thôi, sau này đến chỗ ta ở đi.”



Bạch Lai Tài ngay lập tức mặt mày rạng rõ.



Bởi vì mưa gió vừa mới kéo xuống, thảo dược phơi trong sân lúc nãy đã ướt hơn nửa, gió thổi lá bay khắp sân. Diệp Cẩn qua quýt quét một chút rồi quay về phòng ngủ, ngay cả cơm chiều cũng không ăn. Bạch Lai Tài ngược lại ăn rất ngon miệng, không chỉ tự mình nấu mì mà còn xào thêm một tô thịt khô thật lớn.



Sáng sớm hôm sau khi Diệp Cẩn thức dậy, trên bàn chất đầy thảo dược mới hái, có cả loại hoa màu đỏ tươi mọc trên vách núi nữa.



Bạch Lai Tài cầm vài cái bánh bao, đi như chạy vào phòng.



“Cái này từ đâu tới?” Diệp Cẩn hỏi.



Bạch Lai Tài vẻ mặt mờ mịt: “A?”



……..



Diệp Cẩn nhìn hắn một lúc, sau đó kéo thùng rác qua, quét toàn bộ thảo dược trên bàn vào.



Bạch Lai Tài: “…”



Diệp Cẩn xoay người về phòng.



Bạch Lai Tài sờ cằm, nhìn qua trắng trẻo nhã nhặn, tính cách cũng thật quật cường a.



Biết lai lịch lão nhân này có thể không đơn giản nhưng Diệp Cẩn ngẫm lại toàn giang hồ này cũng không có khả năng có người đến tìm mình trả thù, nên cũng thôi không truy cứu nữa,như thường lệ mỗi ngày hái thuốc phơi thuốc. Bạch Lai Tài ngồi xổm bên cạnh xem, thuận miệng hỏi: ” Hôm nay ta đi dạo trên đường, nghe người ta nói Hoàng thượng sẽ tới đây.”


Cố Vân Xuyên đẩy cửa bước vào: ” Đoạn huynh đâu?”



“Vào cung rồi.” Đoạn Dao thuận miệng nói: ” Gặp tình nhân.”



Cố Vân Xuyên bật cười: ” Nhìn Dao nhi có vẻ mất hứng nhỉ?”



“Một chút tin tức hữu dụng cũng không điều tra được.” Đoạn Dao muốn lật bàn. ” Đã nói đây là cái chủ ý thối nát mà.” Thiếu chút nữa còn bị lưu manh chiếm tiện nghi a.



“Sao có thể?” Cố Vân Xuyên bất ngờ: ” Mới nãy Đoạn huynh còn nói đi Nhiễm Nguyệt Lâu lần này thu hoạch tương đối nhiều, hôm khác sẽ mời ta uống rượu a.”



“A??” Đoạn Dao nghe vậy khó hiểu, thu hoạch khá nhiều?? Rõ ràng không hỏi được cái gì hết a?



Cố Vân Xuyên ý vị thâm trường vỗ vỗ đầu hắn, quả thực tuổi trẻ non nớt a ^_^



Trên kênh đào, Sở Uyên đang dùng bữa trong một buồng nhỏ trên thuyền, Tứ Hỉ công công thì mãi tới đêm khuya mới trở về – Hôm nay thuyền tới gần Kim Quang Tự, nghe nói rất linh nghiệm nên hắn tới xin một quẻ.



“Sao thế?” Sở Uyên hỏi.



Tứ Hỉ công công lắc đầu liên tục: ” Ngôi chùa này ước chừng nổi tiếng là do được người cố ý thổi phồng lên thôi, nói không đúng sự thật, nói không đúng sự thật a.”



“Bói ra Đoạn Bạch Nguyệt thật sự là đế tinh?” Sở Uyên thờ ơ nói. Chẳng qua chỉ đưa ra bát tự của Đoạn Bạch Nguyệt, muốn xem thử hắn chuyến này là cát hay là hung.



Tứ Hỉ công công vội vàng xua tay nói: ” Thật ra không sai đến mức đó, có điều hôm nay lúc lão nô vừa đưa ra ngày tháng sinh của Đoạn Vương, hòa thượng kia liền vô cùng sợ hãi, dồn dập hỏi người này là tiểu thư nhà ai, đã thành thân chưa, còn nói nghìn năm mới một lần thấy người có mệnh hoàng hậu, tương lai sẽ vào cung làm nương nương.” Khiến cho dân chúng bốn phía đều vây lại xem, ríu rít ước ao cả ngày trời!



Sở Uyên: “…”



Sở Uyên: “…”



Sở Uyên: “…”



” Biết ngay là không tin được, không thể nào tin được.” Tứ Hỉ công công vẫn còn dở khóc dở cười.



Sở Uyên cắn răng nói: ” Người đâu!!”



“Hoàng thượng!” Ngự lâm quân tiến vào.



“Truyền chỉ về vương thành, kêu ngự lâm quân đào gốc mai kia cho trẫm!!!” Sở Uyên đùng đùng nổi giận, phất tay áo vào phòng.



Ngự lâm quân cùng Tứ Hỉ hai mặt nhìn nhau, vừa mới đưa trở lại vài ngày thôi, lại đào nữa a….