Đế Vương Công Lược

Chương 81 : Khách nhân [ Vì sao Hoàng thượng lại tới?]

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


” Tiếp theo phải làm gì?” Tư Không Duệ hỏi: ” Bây giờ Sở Hạng đang ở ngay trước mắt, binh mã trên đảo cũng không nhiều, muốn bắt được hắn vô cùng dễ dàng, vừa lúc mang đi vương thành đưa cho tiểu hoàng đế tranh công a.”



Đoạn Bạch Nguyệt lại lắc đầu: ” Năm đó bị lưu đày cùng với Sở Hạng còn có Lưu Cẩm Đức. Mà Sở Hạng có thể không cam lòng làm một Vương gia tiêu diêu tự tại, lại dám liều lĩnh tranh ngôi hoàng đế chẳng sợ rơi đầu, hơn phân nửa công lao đều có thể tính trên đầu Lưu Cẩm Đức, bày mưu tính kế điều binh khiển tướng, chẳng bằng nói hắn mới là kẻ chủ mưu phía sau màn.”



Tư Không Duệ suy đoán: ” Ngươi định chờ Lưu Cẩm Đức lộ diện rồi mới một lưới bắt hết sao?”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tinh Châu này chỉ mới xây dựng khoảng hai ba năm, có lẽ tổng đàn của chúng vẫn còn ở nơi khác, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người, nhưng nếu bọn chúng đã tìm và xây dựng thêm căn cứ nuôi quân như thế này thì chắc chắn quy mô của tổng đàn đã rất lớn rồi, thậm chí không đơn giản chỉ là Sở Hạng và Lưu Cẩm Đức, mà còn có thể đã liên thủ với đảo quốc nào đó ở Nam Dương, cho nên mới có thể phát triển lớn mạnh như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Hiện tại nếu chỉ giết Sở Hạng thôi thì chỉ sợ cũng vô dụng, nếu ngày nào chưa diệt trừ kẻ chủ mưu phía sau màn thì ngày đó Nam Hải này vẫn chưa thể an ổn được.”



Tư Không Duệ nhíu mi: ” Tuy Nam Dương này nhiều đảo quốc nhưng quy mô lớn thì cũng không nhiều, huống chi mấy năm gần đây tất cả mọi người đều thích qua lại thông thương với Sở quốc, kiếm rất nhiều bạc, vì sao phải muốn chiến tranh? Ít nhất…theo những gì ta biết thì những đảo quốc quy mô lớn đều nhất quyết không có ý niệm này trong đầu đâu.”



” Nhưng ngươi cùng nói là Nam Dương rộng lớn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sóng lớn rồi xoáy lốc, cộng thêm sương trắng mịt mờ, đừng nói là giấu mấy vạn quân, cho dù là mấy chục vạn đi nữa cũng không phải là không có khả năng.”



Tư Không Duệ nói: ” Vậy ý của ngươi là?”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trước tiên ở trên đảo này xem xét kĩ tình hình đã, sau đó tạm thời rút lui. Nếu Sở Hạng đã chọn Tinh Châu làm địa bàn đóng quân mới thì chắc chắn hang ổ cũng sẽ không cách nơi này quá xa. Ta và ngươi dựa vào danh nghĩa thương nhân đến các đảo quốc gần đây tìm hiểu thêm tin tức, sau đó mới quyết định được hành động tiếp theo.”



Tư Không Duệ thở dài: ” Đáng thương cho nương tử như hoa như ngọc của ta, phải chăn đơn gối chiếc, phòng không một mình, đêm đêm nằm khóc, ngóng chờ phu quân, còn không biết phải đợi bao lâu mới có thể nhìn thấy tướng quân anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hào hoa thâm tình của nàng nữa.”



Đoạn Dao yên lặng bịt kín lỗ tai, bốn chữ bỗn chữ, nghe muốn choáng váng.



Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn: ” Có thứ tốt!”



Tư Không Duệ vội vàng hỏi: ” Thứ tốt gì?”



Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Sau chuyến này, ta liền đem toàn bộ số thư tình kia trả lại cho ngươi.”



Tư Không Duệ cảm khái: ” Thực sự là “thứ tốt” cực kì a…”



Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Ta cũng cho rằng như vậy.”



Tư Không Duệ: “…”



Biết ngay là không nên cùng người này so da mặt mà.



Vốn dĩ đã dày rồi, lại còn đeo mặt nạ.




Y thư: sách thuốc.



Đào Nhân Đức ngồi dậy, hỏi: ” Hoàng thượng đã trở về chưa?”



” Hoàng thượng trở về làm chi?” Lưu Đại Quýnh nói: ” Chắc vẫn còn đang ở phía nam.”



Đào Nhân Đức lại thở dài nằm bẹp xuống.



Lưu Đại Quýnh nói: ” Ăn bánh nướng không?”



Đào Nhân Đức phẫn nộ rống: ” ĐÃ LÚC NÀO RỒI MÀ NGƯƠI CÒN MUỐN ĂN BÁNH NƯỚNG HẢ?”



” Lúc nào? Bánh nướng mới ra lò, phải nhân lúc còn nóng ăn chứ lúc nào?” Lưu Đại Quýnh mở túi giấy: ” Trong triều đình này cũng không phải chỉ có một mình ngươi, các đại nhân khác đều không có việc gì, chỉ có mình ngươi đem bản thân lăn qua lăn lại đến bệnh nằm giường không dậy nổi, tội gì phải như vậy.”



” Không có bất kì dấu hiệu gì liền bỏ lại tất cả sự vụ trong triều, muốn dẫn binh đánh Nam Hải, này—-” Đào Nhân Đức nói tới phân nửa lại tức giận đến ôm ngực ho khan.



” Hoàng thượng của ta cũng không còn là người vừa mới đăng cơ kia nữa, tứ hải cửu châu này…hắn không thể có chút dã tâm hay sao?” Lưu Đại Quýnh nói.



Đào Nhân Đức nói: ” Dã tâm tạm thời chưa đề cập tới, hiện giờ ngay cả tây nam cũng chưa thu hồi lại, phía nam sông Mãnh Kỳ vẫn còn là của họ Đoạn, Hoàng thượng chẳng những bỏ mặc không quản, ngược lại còn chủ động điều đại quân trấn thủ tây nam tới Bắc Hải, bỏ trống toàn bộ phần nội địa phía bắc sông Mãnh Kỳ. Lần này nếu thật sự cùng Nam Dương khai chiến, khó bảo toàn Tây Nam Phủ sẽ không nhân cơ hội đục nước béo cò, đến lúc đó Đại Sở hai mặt thụ địch, lãnh thổ này mà mất thêm một tấc, ta và ngươi cũng có thể trở thành tội nhân thiên cổ rồi a.” À hihihi…repost là đồ mặt shit nha *^_^*



” Ngươi có thể nghĩ được, Hoàng thượng lại không nghĩ được hay sao?” Lưu Đại Quýnh nói: ” Nếu Hoàng thượng không nghĩ được, Thẩm tướng quân cũng sẽ dự đoán được, Cửu Vương gia cũng sẽ dự đoán được, nếu bọn họ cũng không quản, ai có thể khẳng định chuyến này hoàng thượng nhất định sẽ khai chiến?”



Đào Nhân Đức nhíu mày.



” Ngươi hãy nghe ta khuyên một câu, ăn bánh nướng rồi bình tĩnh lại một chút đi.” Lưu Đại Quýnh gác một chân lên giường, chậm rãi nói: ” Biết đâu chừng Hoàng thượng chỉ là đi du sơn ngoạn thủy, tản mạn giải sầu, hoặc là để thám thính tin tức, ngươi lo lắng cái gì?”



Đào Nhân Đức vẻ mặt ngưng trọng cắn một ngụm bánh nướng.



” Như vậy là đúng rồi.” Lưu Đại Quýnh nói: ” Lúc tiên hoàng lâm chung đã giao phó Hoàng thượng cho ngươi, như ngươi bây giờ gọi là quan tâm tất loạn. Có đôi khi nghe lời ta một chút cũng không sai đâu. Cho dù Hoàng thượng thật sự có dã tâm thôn tính nước khác, chắc chắn sẽ có một ngày Đại Sở tuyên chiến với Nam Dương, nhưng không phải là bây giờ, Hoàng thượng của ta khôn khéo lắm. Giang sơn Đại Sở này rơi vào tay hắn, ta và ngươi có thể sẽ đau đầu vài lần nhưng lại là phúc đức của toàn bộ dân chúng.”



Đào Nhân Đức trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, nhấc mí mắt lên mắng: “Lão hồ ly!” À hihihi…repost là đồ mặt shit nha *^_^*



Lưu Đại Quýnh cười hắc hắc: ” Câu này xưa giờ đều là ta mắng ngươi, lần này ta cũng có thể bị mắng một lần rồi. Thôi đừng nằm trên giường mãi như vậy nữa, đi ra ngoài ăn bữa ngon uống chén rượu, ngày mai nên làm gì thì làm, chỉ cần thả lỏng tâm tình chờ Hoàng thượng trở về là được.”