Đế Vương Công Lược

Chương 83 : Truy tìm [ Chân trời góc bể cũng tìm về cho trẫm]

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


Tư Không Duệ nói: ” Đây là ý gì?”



” Một trong số các đồng nhân trong đó có nắm trong tay một viên trân châu màu đỏ.” Sở Hạng nói: ” Nếu có thể đoạt được nó trong khoảng thời gia nửa canh giờ thì tính là đã thắng.”



Tư Không Duệ bừng tỉnh đại ngộ: ” Thì ra là trận pháp.”



Sở Hạng nói: ” Trận pháp này có chút hung hiểm, huynh đài nên cẩn thận thì hơn.”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu ta phá được trận này, có phải là sẽ tới được Tinh Châu không?”



” Cũng không đơn giản chỉ là Tinh Châu.” Sở Hạng nói: ” Nếu có thể phá được trận này, tương lai chính là vinh hoa phú quý không đếm xuể, chỉ là một đảo Tinh Châu nho nhỏ mà thôi, huynh đài có thể coi trọng nhưng ta còn thấy chướng mắt.”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Được.”



Ba người còn lại lùi về phía sau, Đoạn Bạch Nguyệt tay không tất sắt, một mình đi vào Bát Hoang trận pháp.



Sở Hạng ấn vào chốt cơ quan, đồng nhân bên trong dường như có sinh mệnh, chậm rãi chuyển động dọc theo quỹ đạo dưới đất. Đồng nhân dẫn đầu đột nhiên vung cánh tay lên, Đoạn Bạch Nguyệt lắc mình tránh thoát, đồng nhân ầm ầm ngã vào bức tường phía bên tay trái, đất đá rơi xuống tung lên bụi mù cuồn cuộn, ngay cả mặt đất dưới chân cũng mơ hồ rung lên.



Tư Không Duệ che miệng ho khan, vô cùng lo lắng nói: ” Hang động này sẽ không đổ sập xuống đó chứ?”



Sở Hạng cũng không để ý đến hắn mà vẫn nhìn chằm chằm vào Đoạn Bạch Nguyệt.



Nguyên nhân khiến Bát Hoang trận khó có thể công phá được, cũng không phải là vì các đồng nhân chuyển động với tốc độ nhanh, mà là bởi vì toàn bộ trận pháp nhìn qua hỗn loạn đến cực điểm, hầu như không hề có quy luật nào đáng nói, rồi lại giống như có khẩu quyết ẩn giấu trong đó. Người bị vây công lúc đầu còn có thể miễn cưỡng ứng phó được, nhưng lâu dần sẽ giống như trúng phải mê dược, bước chân không vững thần trí mơ hồ, cực dễ lộ ra sơ hở.



Tư Không Duệ nhìn chằm chằm một hồi rồi đột nhiên nhắm mắt lại, tâm tư cũng bắt đầu cảm thấy buồn bực khó chịu.



Khóe miệng Sở Hạng giương lên, nói: ” Nếu thấy khó chịu thì ra ngoài chờ đi.”



Tư Không Duệ hít thở sâu vài lần rồi chậm rãi mở mắt ra, nói: ” Chê cười.”



” Các hạ chỉ mới thấy trận này lần đầu, có thể nhìn chằm chằm trong khoảng thời gian nửa chén trà như vậy, cũng xem như là cao thủ rồi.” Sở Hạng nói: ” Nhưng nếu đem so với vị bằng hữu này của ngươi thì vẫn còn kém vài phần.”



Giữa lúc hai người đang nói chuyện thì chủy thủ trong tay Đoạn Bạch Nguyệt chợt lóe hàn quang, chỉ trong nháy mắt đã chặt đứt cánh tay của đồng nhân. Một viên trân châu màu đỏ bay lên giữa không trung, Đoạn Bạch Nguyệt phi thân lên, vững vàng nắm chặt nó trong lòng bàn tay.



Sở Hạng vô cùng mừng rỡ: ” Hảo công phu!”



Đoạn Bạch Nguyệt nhảy ra khỏi Bát Hoang trận pháp, nói: ” Đa tạ.”
Kim Xu liếc mắt nhìn Nam Ma Tà, nói: ” Tìm Đoạn…..sao?”



Sở Uyên gật đầu: ” Ngươi có gặp hắn không?”



Kim Xu nói: ” Có, nhưng là chuyện mấy tháng trước rồi, gặp được trong một cửa hàng tranh chữ, lúc đó ta tình cờ thấy một người mang mặt nạ màu bạc, chắc cũng không nhận sai người.”



Sở Uyên hỏi: ” Bây giờ còn ở trong thành không?”



Kim Xu lắc đầu: ” Có lẽ đã sớm đi rồi.”



Sở Uyên nghe vậy nhíu mày.



Kim Xu nói: ” Nếu thiếu gia muốn tìm, đúng lúc phu gia của ta phụ trách ghi danh các thương đội lui tới bến cảng, chỉ cần biết tính danh của người đăng kí thì có thể tra được người đó muốn đi nơi nào.”



Tuy là nói vậy nhưng kẻ ngốc cũng biết Đoạn Bạch Nguyệt sẽ không dùng tên thật. Ngay lúc Nam Ma Tà tâm tư rối rắm, không biết mình nên thở dài một hơi, hay là nên giúp đồ đệ nói vài câu thì Sở Uyên cũng đã đứng dậy, đi theo Kim Xu tới khách điếm mà lúc trước Đoạn Bạch Nguyệt nghỉ tạm.”



” Thương hộ người Đại Sở?” Tiểu nhị thấy Kim Xu nên không dám chậm trễ, vội vàng ôm sổ ghi chép mấy tháng trước ra, tỉ mỉ lật tìm từng quyển từng quyển một, cuối cùng cũng tìm ra được một cái tên quen thuộc — Tư Không Duệ.



“Đúng đúng, chính là ba vị khách nhân này.” Tiểu nhị nói: ” Ta có ấn tượng, trong đó có một vị mang mặt nạ, muốn quên cũng khó.”



May mắn là chuyến đi này Tư Không Duệ vẫn luôn dùng tên thật để tránh người khác nghi ngờ — Dù sao cũng nhiều năm trôi qua rồi, người bên ngoài trước nay cũng không biết mối quan hệ giữa Vọng Tịch Tiều và Tây Nam Phủ, cứ coi như hắn muốn dẫn bằng hữu tham gia thương hội thôi, có bị tra ra cũng không sợ. Có tên này, lại được Kim Xu giúp đỡ nên chỉ hai ngày sau là đã tra được chiếc thuyền mà ba người rời đi.



” Đa tạ.” Sở Uyên nói.



” Thiếu gia khách khí rồi.” Kim Xu nói: ” Coi như là ta thay ca ca trả chút nhân tình, cũng thay ta cảm tạ phần nào mối nhân duyên này.” Dù sao nếu năm đó không tới vương thành thì e là cũng không thể tìm được phu quân. jdlajfhkjasghdjfjdsjf



Sở Uyên cười cười, xoay người lên thuyền.



” Mấy ngày liền bôn ba, còn chưa kịp nghỉ ngơi vài ngày, hôm qua phong hàn vừa mới đỡ thôi mà.” Tứ Hỉ công công cảm thấy đau lòng, thấp giọng nói: ” Lúc trước Nam sư phụ cũng không khuyên nhủ Tây Nam Vương một chút, có cái gì mà không thể nói ra, để bây giờ một người hướng chân trời chạy, một người tới góc biển tìm.”



Nam Ma Tà ngồi xổm trên boong tàu, cũng cảm khái vạn phần. Bảng hiệu tình thánh a, có lẽ làm một cái thôi chưa đủ, phải làm hai cái — tương lai Tây Nam Phủ treo một cái, còn một cái đưa tới vương thành.



Cũng không biết tương lai lúc hai người gặp lại, một cái bàn giặt y phục có đủ dùng không đây. akflkjalkdjfhjgdhfgh



Nam sư phụ a, người ta sủng chồng chết đi được, chỉ muốn cho chồng ngày ngày nằm trên thảm lông công dùng tổ yến súc miệng thôi, không nỡ bắt quỳđâu *^_^*