Đế Vương Công Lược
Chương 87 : Thuyền lớn [ Ngươi cách xa ta một chút]
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Tuy nói rơi xuống nước biển lạnh băng nhưng Cẩm Nương cũng là người tập võ nên thân thể cũng không quá yếu nhược. Vì vậy lúc Đoạn Bạch Nguyệt và Nam Ma Tà tới nơi thì thấy nàng đã ngồi dậy thu xếp giường chăn đâu ra đấy, đang định tới phòng bếp làm cơm tối cho mọi người.
” Ngồi đi.” Nam Ma Tà nói: ” Bên ngoài nhiều quán ăn như vậy, còn sợ không có ngươi thì đám nam nhân chúng ta chết đói hết hay sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt cũng nói: ” Nếu còn khó chịu thì trở về phòng nghỉ ngơi tiếp đi, nước biển lạnh thấu xương như vậy mà.”
Cẩm Nương nói: ” Ta không sao, khấu kiến Vương gia.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Đêm qua đa tạ.”
Cẩm Nương nói: ” Ta rơi xuống nước, là Vương gia đã cứu ta, phải là ta tạ ơn Vương gia mới đúng.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Ta không biết ngươi có cố tình để mình rơi xuống nước hay không, nhưng lại biết ngươi cố ý giả vờ hôn mê, để thuyền lớn có thể mau chóng quay lại.”
Cẩm Nương nói: ” Bởi vì dường như Vương gia cũng không muốn để Hoàng thượng rời đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bàn đá, hỏi: ” Nghe nói ngươi biết đỉnh Hoang Dã Vân sao?”
” Đó là tên của một hải đảo.” Cẩm Nương nói: ” Trên đảo đều là cự thạch màu đen, cây cỏ rất ít lại còn thường xuyên có địa chấn, bởi vậy cực ít người lui tới. Những lúc mặt trời lặn, ánh nắng chiều tà sẽ chiếu lên khắp mặt biển, đem hải vực bao quanh đảo nhuộm thành một mảnh đỏ rực như lửa, đứng ở trên đảo nhìn ra bên ngoài chẳng khác nào đang đứng ở trên mây.”
” Cho nên mới gọi là đỉnh Hoang Dã Vân?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Ở nơi nào?”
” Ta không biết cụ thể là ở đâu, chỉ biết là vào khoảng tháng bảy tháng tám, nếu hướng gió và hải lưu thuận lợi, từ đỉnh Hoang Dã Vân đi đúng mười ngày là có thể đến Lưu Ly Châu.” Cẩm Nương nói: ” Còn nếu như khoảng tháng mười tháng mười một thì không thể lên thuyền, bởi thời gian này sóng biển rất dữ dội, cho dù mũi thuyền có được bọc thiết chắc chắn như thế nào cũng đều vô pháp băng qua sóng gió.”
Đoạn Bạch Nguyệt khẽ gật đầu: ” Đa tạ.”
” Những điều này là lúc ta mang trà vào thì vô tình nghe được, khi đó Sở Hạng đang cùng người khác thương nghị, hàng năm nếu muốn tới đỉnh Hoang Dã Vân theo định kỳ thì nên chọn khởi hành từ tháng mấy đến tháng mấy, dọc đường đi có thể mua bán những thứ gì để kiếm bạc. Lưu Ly Châu sản xuất ra được loại chén thủy tinh tốt nhất, cho nên mới được bọn họ cố ý nhắc tới.” Cẩm Nương nói: ” Nhưng dường như sau đó vụ làm ăn này cũng không đi đến thỏa thuận được, cũng không nghe hắn nhắc tới Lưu Ly Châu lần nào nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Khoảng tháng bảy tháng tám muốn đi từ đỉnh Hoang Dã Vân tới Lưu Ly Châu cần đúng mười ngày. Còn khoảng tháng mười tháng mười một thì lại nửa bước khó đi. Biết những điều này liền có thể tính đại khái được phương vị của đỉnh Hoang Dã Vân, về phần Lưu Ly Châu, Tư Không huynh vẫn thường qua lại nơi đó mua bán vật phẩm, cho nên có thể tới đó dò la tin tức một chút.”
Cẩm Nương nói: ” Vương gia muốn tới đỉnh Hoang Dã Vân ư?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta muốn tìm một thứ.”
Cẩm Nương lo lắng nói: ” Tuy chỗ đó vô cùng hoang vắng, có lẽ cũng không có trọng binh canh gác nhưng dựa theo tính cách cẩn thận đa nghi của Sở Hạng, nếu hắn đã giấu thứ gì trên đó thì chắc chắn sẽ không để ngoại nhân dễ dàng xông vào, tất nhiên hắn sẽ bố trí cơ quan ám khí dày đặc xung quanh và nhiều trạm gác ngầm.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Chuyện này dĩ nhiên là Bổn Vương biết. Bất luận thế nào, lần này cũng đa tạ ngươi, sắp tới nếu phải tấn công đỉnh Hoang Dã Vân, có lẽ vẫn còn phải thỉnh giáo ngươi vài chuyện nữa.”
Cẩm Nương gật đầu: ” Tùy Vương gia sai khiến.”
Trên chợ, Đoạn Dao và Sở Uyên đang ngồi trong một quán nhỏ, mỗi người ăn một chén mì sợi.
Sở Uyên nếm thử một ngụm, thầm nghĩ sinh bệnh cũng đã đủ khó chịu rồi, vì sao còn phải miễn cưỡng chính mình ăn thứ đồ chơi này nữa.
Đoạn Dao cảm thấy mình cần phải giải thích một chút: ” Đầu bếp của Tây Nam Phủ nấu món này ngon hơn nhiều.” Cũng không phải khẩu vị của ca ca kì lạ đâu.
Một lúc sau lại bổ sung: ” Hơn nữa sau khi luyện xong Bồ Đề tâm kinh, ca ca cũng không nếm ra được bất cứ mùi vị gì nữa.”
Sở Uyên khẽ ừ một tiếng, cũng không nói gì.
” Trở về đi.” Đoạn Dao nói: ” Hồi nãy ta nói rồi, hôm nay thật sự sẽ có mưa.”
Nơi xa mơ hồ truyền tới tiếng sấm sét, mây đen bắt đầu dồn lên phía trên. Các quầy hàng cạnh biển đều vội vàng thu dọn đóng cửa, Sở Uyên cũng cùng Đoạn Dao trở về tiểu viện.
Nam Ma Tà đang nằm dưới mái hiên vù vù ngủ say.
” Sư phụ…Sư phụ!” Đoạn Dao lay hắn dậy: ” Tại sao lại ngủ trên mặt đất thế này?” Cũng không biết giữ thể diện một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta đi xem.”
Sở Uyên nhíu mày: ” Cờ xí trên thuyền vẫn chưa bị hư hại, không giống như là gặp nạn.”
” Cũng có thể là hải tặc.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Mặc kệ là cái gì, lên xem liền biết.”
Sở Uyên lập tức nắm lấy cổ tay hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt có chút kinh ngạc.
Sở Uyên cảm thấy không được tự nhiên, nhỏ giọng nói: ” Ngày mai rồi nói đi.”
” Nếu thật sự có người dở trò, ban ngày hành động càng dễ bị đối phương phát hiện.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta có chừng mực, đừng lo lắng.”
Sở Uyên vẫn không chịu buông tay.
Thị vệ đồng loạt đứng ở đầu thuyền, cực kì ăn ý nhìn phương xa, không người nào quay đầu lại.
” Nam Dương này vốn đã không ổn định, cho dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt nhưng nếu để Sở Hạng biết được, rất có thể sẽ xảy ra sóng gió.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Xem xong rồi ngươi có thể an tâm, ta cũng có thể an tâm.”
Sở Uyên nói: ” Mục đích của chuyến này là tìm Thiên Thần Sa.”
” Ừ.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng tay phải có mang bao tay, nhẹ nhàng cọ cọ lên má hắn.
Sở Uyên nhíu mày nghiêng đầu, bên tai đỏ lên.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, xoay người lướt qua mặt biển, một mình lên hoang đảo.
Tim Sở Uyên bắt đầu đập nhanh hơn, nhìn chằm chằm chiếc thuyền lớn dữ tợn kia, chân mày nhíu chặt.
Xung quanh không giống như là có mai phục, Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng phi thân lên thuyền lớn, ngưng thần nghe ngóng một lúc, xác định không có ai cả mới lấy từ trong ngực ra một viên dạ minh châu chiếu sáng, tỉ mỉ lục xoát khắp nơi trên thuyền.
Bên trong khoang thuyền tuy bài trí hơi mất trật tự nhưng cũng không giống như bị mất tài vật gì, thậm chí còn có một xấp ngân phiếu vứt lung tung trên mặt đất, dĩ nhiên không thể nào gặp phải hải tặc được. Nhưng một chiếc thương thuyền to lớn như vậy, lại đang yên bình di chuyển trên biển, vì sao người trên thuyền lại đột nhiên biến mất không còn một ai? Ngay cả của cải trang sức cũng không mang theo.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, lại đi tiếp vào khoang thuyền, trên bàn có rất nhiều sổ sách, mở ra xem qua một lượt thì biết thương đội này đến từ Huy Châu, mua bán đồ sứ, cũng không có gì khác thường.
Đi xuống tầng dưới, Đoạn Bạch Nguyệt đột ngột dừng bước, trong không khí mơ hồ truyền đến một cỗ mũi vị khác thường &Liên hệ với những ghi chép trên sổ sách và những gì nhìn thấy trên thuyền, Đoạn Bạch Nguyệt nhất thời hiểu rõ vài phần, nhét dạ minh châu vào trong ngực, sau đó phá lấy một tấm ván gỗ đốt lửa lên, nhấc chân đá văng cánh cửa gỗ trước mặt.
Mùi hôi thối tanh tưởi thổi tốc vào mặt, khắp nơi trong khoang thuyền lớn như vậy đều là thi thể, cũng không biết đã lênh đênh trên biển bao nhiêu lâu rồi mới theo dòng hải lưu trôi dạt vào hoang đảo này.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Đoạn Bạch Nguyệt bất thình lình xoay người lại.
Sở Uyên đang đứng sau lưng hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt biến sắc, cũng không kịp giải thích gì nhiều, đưa tay che miệng mũi hắn lại, một bước giẫm lên mạn thuyền rồi ôm hắn rơi xuống mặt đất, sau đó lại chạy tiếp một trận.
” Làm cái gì vậy?” Sở Uyên tránh tay hắn ra, có chút tức giận.
” Cách xa ta một chút!” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên: “….”
Ngươi lặp lại lần nữa???
Đoạn Bạch Nguyệt ném qua cho hắn một chai thuốc nhỏ, lại lùi ra xa hắn thêm vài bước: “Mau ăn những viên thuốc này vào, người trên chiếc thuyền kia đều mắc phải ôn dịch nguy hiểm, theo những ghi chép trên sổ sách thì ít nhất cũng đã bỏ mình ba tháng, châm lửa đốt đi, càng sớm càng tốt.”