Đế Vương Công Lược

Chương 90 : Như nguyện mà về [ Vị Ôn đại nhân kia đã trở về vương thành rồi]

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


” Gọi là Thiên Thần Sa thì không quá chuẩn.” Tư Không Duệ giải thích: ” Nói là cự thạch còn thỏa đáng hơn, nghe nói đó là thần vật mà xưa kia Nữ Oa nương nương vá trời lưu lại.”



Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Những tảng đá có cố sự trên thế gian, mười tảng thì có đến chín tảng đều nói là xuất xứ từ truyền thuyết này.”



Sở Uyên hỏi: ” Sao có thể nhận định chắc chắn rằng khối cự thạch kia chính là Thiên Thần Sa?”



Tư Không Duệ nói: ” Chuyện này thật sự không phải là công lao của ta, mà phải đa tạ Quỷ Thủ tiền bối.”



“Quỷ Thủ Thần y của đảo Nhiễm Sương?” Sở Uyên mừng rỡ.



” Đúng vậy.” Tư Không Duệ nói: ” Nhắc tới cũng khéo, chuyến đi tới Lưu Ly Châu lần này, ta vừa mới lên đảo thì đã gặp được người quen, chính là mấy vị huynh đài của Truy Ảnh Cung, cũng tới đó vì muốn tìm Thiên Thần Sa.”



” Trẫm từng viết thư cho Tần Cung chủ, nhờ hắn hỗ trợ tìm kiếm Thiên Thần Sa.” Sở Uyên nói. Mà Quỷ Thủ Thần y là sư phụ của Tần Thiếu Vũ, sinh sống ở Nam Hải rất nhiều năm, dò la tin tức nhanh hơn mọi người cũng không có gì ngoài ý muốn.



” Có Quỷ Thủ tiền bối, chắc có lẽ sẽ không tìm nhầm thuốc đâu.” Tư Không Duệ nói: “Nghe nói cự thạch kia toàn thân đỏ thẫm, dù có chôn sâu vào lòng đất thì ban đêm cũng có thể nhìn thấy ánh sáng màu đỏ phát ra, chắc cũng không khó tìm.”



” Một khối đá lớn như vậy, sao có thể dùng làm thuốc được?” Đoạn Bạch Nguyệt nghi hoặc hỏi.



Tư Không Duệ sảng khoái nói: ” Sợ gì lớn a, ôm từ từ nhai, mỗi ngày cắn một ngụm, cỡ một năm ba năm là ăn xong rồi.”



Đoạn Bạch Nguyệt: “…”



Tâm tình của Sở Uyên hơi chút phức tạp, nói: ” Thiếu đương gia có từng hỏi thử Quỷ Thủ Thần y, có thể nào đem vật này đập vỡ trước rồi mới sắc thành thuốc dùng hay không?”



Nụ cười trên mặt Tư Không Duệ chợt cứng ngắc.



Sở Uyên tiếp tục dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn.



Tư Không Duệ gãi gãi đầu, nói: ” Hoàng thượng chớ trách, bình thường hay cùng Đoạn huynh ba hoa thành quen. Thiên Thần Sa đã là thạch liệu, tất nhiên không thể ăn. Quỷ Thủ tiền bối nói chỉ cần đưa vào trong băng thất mỗi ngày tĩnh tọa vận công, nửa năm một năm sau là có thể hoàn toàn giải độc.”



Sở Uyên thở phào nhẹ nhõm.



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Xung quanh có binh lực canh gác không?”



” Không có.” Tư Không Duệ nói: ” Ta đã vòng vo quanh nơi đó tìm hiểu rất nhiều ngày, cũng tìm các thương thuyền lui tới gần đó hỏi thăm, Hoang Dã Vân đích xác là một hoang đảo. Hải đảo không thể so với nội lục được, nếu bên trên có người thì chắc chắn sẽ cần đến lương thực và nước uống, nhưng dân chúng xung quanh đều nói chưa từng thấy thuyền tiếp viện tới đó lần nào, thậm chí còn có người nói trên đảo có yêu ma quỷ quái, truyền đi thần thần bí bí, có lẽ là do Sở Hạng tung tin đồn để tránh có người xông vào.” Tỉ mỉ ngẫm lại, không phái binh lực canh gác cũng dễ hiểu, dù sao cũng chỉ là một tảng đá, không thể chạy nên có thể lạc đi đâu, thả lên đó liền an toàn rồi. Nếu trên đảo có người hoạt động, ngược lại càng dễ khiến người chú ý.



Đoạn Bạch Nguyệt còn đang sờ sờ cằm trầm tư suy nghĩ thì Cẩm Nương đã vội vã chạy tới, nói là vừa mới đưa cơm cho Cừu Kích, phát hiện hắn đã đi đời nhà ma.



Mọi người nghe vậy cùng nhau tới hậu viện kiểm tra, chỉ thấy Nam Ma Tà đang ngồi xổm bên cạnh thi thể. Nhìn thấy mọi người thì khoát khoát tay: ” Cổ trùng trên người hắn đều đang chạy ra ngoài, đừng tới gần.”



Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay kéo Sở Uyên tới phía sau lưng mình.



” Dùng cổ trùng kéo dài sinh mệnh nhiều năm như vậy, lục phủ ngũ tạng đều đã biến dạng hết rồi, còn bị ngươi đánh trọng thương hai lần, có thể kéo dài đến giờ đã là cực hạn.” Nam Ma Tà đứng dậy: ” Dùng hóa cốt tán xử lý sạch sẽ đi, chớ để đám cổ trùng kia tiếp tục hại người nữa.”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Làm phiền sư phụ.”



” Đi ra ngoài đi.” Nam Ma Tà lấy một bình thuốc nhỏ trong ngực ra, ý bảo Đoạn Bạch Nguyệt đóng cửa hậu viện lại.



Sở Uyên nhíu mày: ” Sớm biết hắn đoản mệnh như vậy thì không cần phải thủ hạ lưu tình, thẩm vấn nhiều thêm vài lần, biết đâu có thể hỏi được thêm đôi chút về đỉnh Hoang Dã Vân.”



” Hiện tại chúng ta cũng đã biết không ít tin tức.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vị trí Hoang Dã Vân, dòng hải lưu, cùng với lúc trước Cừu Kích từng đề cập tới, trên tòa đảo này không có bất kì binh lực nào, Tư Không huynh chỉ là tới đó xác nhận thêm lần nữa mà thôi.”



Sở Uyên nói: ” Nếu có âm mưu cạm bẫy thì sao?”



Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn kiểu gì mà chưa gặp qua, còn sợ âm mưu cạm bẫy cái gì?”



Sở Uyên vẫn như cũ tâm sự nặng nề.



” Ít nhất mọi chuyện cho tới lúc này đều phát triển theo hướng có lợi cho chúng ta, đừng nghĩ nhiều nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Muốn ăn gì không? Bên ngoài mọi người đang làm lễ tế hải thần, nếu ngươi ngại ồn ào, ta đi mua mang về cho.”



Sở Uyên nói: ” Tứ Hỉ đang nấu cơm.”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vậy ta đưa ngươi về phòng trước.”



Sở Uyên nói: ” Ta muốn một mình ra bờ biển đi dạo một chút.”



Đoạn Bạch Nguyệt do dự một chút, gật đầu: ” Được.”



Sở Uyên một mình ra khỏi tòa nhà.



Tư Không Duệ quả thực không cách nào hiểu được: ” Vì sao ngươi không đi theo?”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thích một người, thời thời khắc khắc đều phải đi theo bên cạnh hắn sao?”



” Tất nhiên rồi.” Tư Không Duệ nói: ” Nhớ lại năm đó, vì có thể ôm được mĩ nhân về nhà, ta—“



Đoạn Bạch Nguyệt ngắt lời hắn: ” Trằn trọc không ngủ, rơi lệ trời sáng.”



Nụ cười trên mặt Tư Không Duệ chợt cứng ngắc.



Đoạn Bạch Nguyệt xoay người rời đi.



Tư Không Duệ vô cùng căm phẫn, vừa rồi mình nên nói cho hắn biết, Thiên Thần Sa đúng là không cần phải ăn, thế nhưng lại phải quỳ. Một khối đá lớn như vậy, đoán chừng cũng có thể đục thành hai mươi cái bàn giặt y phục, cũng không phải chỉ tính là quỳ một cái đâu!!!



Sở Uyên ngồi trên bãi đá ngầm rất lâu rất lâu, bên cạnh có vài tiểu cô nương nhìn hắn, đôi mắt của đại ca ca này thật là đẹp, chất chứa ý cười sáng long lanh, giống như là chân trời đầy sao.



Năm ngày sau, Đoạn Dao cũng trở lại Ly Kính quốc, nói đã đưa tây nam quân tới an trí tại các đảo nhỏ gần Hoang Dã Vân, để che giấu hành tung nên phải lấy danh nghĩa thương bang ra biển, cho nên năm chiếc thương thuyền chỉ có thể dẫn theo hơn một nghìn người mà thôi.



” Nếu trên đỉnh Hoang Dã Vân thật sự không có quân lính canh gác thì một nghìn quân cũng nhiều rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi vất vả rồi.”



” Không vất vả!” Đoạn Dao tươi cười đầy mặt, hăm hở dùng ánh mắt đòi phần thưởng nhìn tẩu tẩu.



Sở Uyên cười cười, đưa tay kéo hắn tới bên cạnh mình.



Nếu nhân mã đã đủ, cũng không có lý do gì để phải kéo dài thời gian nữa. Mọi người thương nghị kế hoạch cụ thể, sau đó lên thuyền rời khỏi Ly Kính quốc, phá sóng đi về phía Lưu Ly Châu.



Tư Không Duệ ngồi trên đài quan sát, mặt mày mê mẩn.



” Tư Không ca ca.” Đoạn Dao phất phất tay trước mặt hắn, buồn bực nói: ” Ngươi không sao chứ?”



Tư Không Duệ nói: ” Không biết tương lai lúc Đoạn huynh thành hôn, có thể nào đại xá thiên hạ hay không. Ở quê ta có một thất nương cữu, đoạn thời gian trước vừa đánh gãy chân hàng xóm, theo luật thì phải ngồi tù ba năm.” ( thất nương cữu: cậu bảy, em trai của mẹ)



Đoạn Dao: “…”



Đang nghĩ cái này????



” Nói a.” Tư Không Duệ đưa cho hắn một nhành sơn tra. (táo gai hay đào gai)



” Ca ca thật sự sẽ thành thân cùng Hoàng thượng sao?” Đoạn Dao ngồi xuống bên cạnh hắn đung đưa chân: ” Gần đây trừ chuyện chiến sự, hai người họ cũng không nói chuyện gì khác.”



” Làm sao ngươi biết?” Tư Không Duệ buồn bực.



” Ta nghe lén a.” Đoạn Dao vẻ mặt nghiêm túc.



Tư Không Duệ căn dặn:” Lần tới nhớ gọi thêm ta.”



” Trước đây khi còn ở vương thành, ca ca và Hoàng thượng cũng sẽ nói chuyện công sự, nhưng cảm giác không phải như bây giờ.” Đoạn Dao nói: ” Ngươi không hiểu đâu.”




” Trước đây là trước đây.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bây giờ là bây giờ.”



Đoạn Dao nói: ” Nói như chưa nói.”



Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Tương lai ngươi tìm được người để yêu thương rồi, tất nhiên sẽ hiểu.”



Hay là thôi đi. Đoạn Dao xoa xoa cằm, tình tình ái ái, nghe đã thấy phiền.



Một mình tốt lắm.



Nửa năm sau, Tây Nam Phủ.



“Ca ca!” Đoạn Dao vừa chạy tới vừa huơ huơ lá thư trong tay: ” Mau ra tiếp thánh chỉ!”



Đoạn Bạch Nguyệt buông Huyền Minh Hàn Thiết, đẩy cửa ra ngoài. Hoa văn lam sắc trên mặt đã nhạt màu đi rất nhiều, chỉ khi kề sát vào nhìn kĩ mới có thể phát hiện.



” Bạc!” Đoạn Dao giấu thư sau lưng, mặc cả.



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Muốn có bao nhiêu cứ tới phòng thu chi mà lấy.”



Đoạn Dao cao hứng bừng bừng, hai tay đưa tín hàm cho hắn, thuận tiện tiếc nuối nghĩ vì sao tẩu tẩu không chịu viết thật nhiều thư, nếu vậy chỉ cần nửa tháng là mình đã có tiền xây phòng mua ruộng đất làm viên ngoại rồi.



Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, mở ra đọc một lượt.



” Tẩu tẩu nói cái gì?” Đoạn Dao hỏi.



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vị Ôn đại nhân kia được triệu hồi vương thành rồi.”



Đoạn Dao hiếu kì: ” Còn gì nữa?”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chỉ có một chuyện này.”



Đoạn Dao buồn bực: ” Triệu một đại nhân trở về vương thành, còn phải cố ý viết cho ngươi một phong thư?”



Đoạn Bạch Nguyệt tươi cười hòa ái: ” Đúng vậy!”



Đoạn Dao nhạy cảm im miệng, bởi vì hắn cảm giác lúc này tâm tình của vị ca ca càng ngày càng anh tuấn hơn của mình dường như không tốt lắm.



Hơn một tháng sau đó, không ngừng có mật báo đưa về vương phủ cũng vô số lần nhắc tới vị Ôn đại nhân này, tỉ như —



Hoàng thượng ăn lẩu ba ngày liền, khóe miệng mọc nhiệt, chỉ vì Ôn đại nhân thích ăn cay.



Hoàng thượng cùng Ôn đại nhân trò chuyện trắng đêm, hai ngày sau mới thả người trở về.



Ôn đại nhân đề xuất phương pháp cải tạo thủy lợi, Hoàng thượng đại hỉ, ban thưởng rất nhiều gấm góc vàng bạc giò heo.



Ôn đại nhân mua một tòa nhà gần hoàng cung, đi bộ ba bước là có thể đến cửa cung rồi.



Hoàng thượng gọi Ôn đại nhân là Tiểu Liễu Tử, thật là thân thiết.



Hoàng thượng sai ngự trù xuất cung, tới quán cá nướng nổi tiếng trong vương thành bái sư học bí kíp, bởi vì Ôn đại nhân thích ăn.



……



Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy mình cực kì lãnh tĩnh!



Cực kì lãnh lĩnh…



Đoạn Dao đúng lúc nói: ” Vị Ôn đại nhân kia đã thành thân rồi.”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: “A?”



” Là thật đó.” Đoạn Dao đưa mật báo mới nhất cho hắn: ” Ngươi xem!”



Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt quả nhiên dịu đi không ít.



Nam Ma Tà đứng bên cạnh gặm hoa qủa, bổ sung: ” Nghe nói vị Ôn đại nhân này tìm một thổ phỉ, tên là Triệu Việt.”



Đoạn Dao buồn bực: ” Sao sư phụ lại biết?”



Nam Ma Tà nói: ” Hôm nay nhàn rỗi ra chợ dạo một vòng, nghe Lưu lão bản Mã Bang nói. Tuy là thổ phỉ nhưng lớn lên rất anh tuấn a. Ở tây bắc nổi danh vô cùng, ngày nào cũng có nam nữ lão ấu chạy tới cửa quan phủ tụ tập nói chuyện phiếm chờ đợi, chỉ vì muốn nhìn Triệu công tử một cái.”



Đoạn Dao: “…”



Dân chúng tây bắc xem ra cũng rất nhàn nhã thong dong a.



” Có một lần Triệu công tử này mặc cái áo choàng màu lam, ngày hôm sau tấm vải màu như này trong thành đều bị mua hết.” Nam Ma Tà tiếp tục nói: ” Lưu lão bản cũng vì vậy giàu to rồi, tiền từ trên trời rơi xuống a, hôm nay lúc nói chuyện với ta mà nước bọt văng tung tóe, cực kì vui vẻ.”



” Đẹp mắt như vậy thật sao?” Đoạn Dao nội tâm tràn đầy hiếu kì.



Nam Ma Tà lại nói tiếp: ” Cũng không hẳn như vậy, nhưng bức họa kia đúng là người người đều phải tranh đoạt mới có thể mang về nhà dán lên tường.” Nói xong lại bổ sung: ” Dán chung với Táo Vương luôn.”



” Nghe thấy gì không.” Sau khi cảm khái vạn lần xong, Đoạn Dao đưa tay chọt chọt ca ca: ” Ôn đại nhân tìm một mỹ nam tử anh tuấn như thế, cho nên ngươi không cần lo lắng gì cả, tiếp tục luyện công giải độc cho tốt đi.”



Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nâng chén trà lên.



Những ngày sau đó, tấu chương Tây Nam Phủ đưa tới vương thành đều là do vị Ôn đại nhân này phê chuẩn góp ý. So với vài chữ loe que của Sở Uyên hoàn toàn khác xa, Ôn Liễu Niên ghi phần phúc đáp cực kì chăm chú, bình thường một cái tấu chương cũng không đủ chỗ viết, còn viết gửi kèm thêm một phong thư riêng. Đầu tiên là thổi phồng một phen tây nam giàu có sung túc, dân phong thuần phác vân vân, sau đó lại uyển chuyển đề nghị một việc nho nhỏ, đó là sau này nghìn vạn lần đừng viết tấu chương gửi lên vương thành nữa, mệt người lại phí ngựa, Hoàng thượng cũng không phải rất muốn xem, Tây Nam Vương tự mình quyết định là được.



Đoạn Bạch Nguyệt: “…”



Mưu sĩ dè dặt hỏi hắn: ” Có muốn tấu nữa không?”



Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, nói: ” Tấu!”



Mưu Sĩ rất là bối rối khó xử, nói: ” Nhưng gần đây không có chuyện gì có thể tấu a.”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vậy tìm chút chuyện đi.”



Mưu sĩ rất đau đầu.



Vì vậy hơn một tháng sau, Ôn đại nhân lại thu được tấu chương Tây Nam Phủ đưa tới, rất dày.



” Ôn ái khanh.” Sở Uyên đẩy cửa bước vào: ” Cũng đã đêm khuya rồi, còn không trở về nữa, Triệu đại đương gia sẽ phải đi tìm.”



” Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên đứng dậy hành lễ: ” Vi thần xem xong tấu chương của Tây Nam Phủ này rồi sẽ về.”



” A?” Sở Uyên có chút hứng thú: ” Lần này là vì chuyện gì?”



Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói: ” Vi thần xem không hiểu.” Lưu loát viết hơn mười trang, cũng không biết là muốn biểu đạt ý tứ gì, kiểu chữ còn loạn cào cào, xen lẫn vào không ít văn tự tây nam, nhìn đủ đau mắt, nhưng đầu càng đau hơn.



Sở Uyên cười to.



Ôn Liễu Niên buồn bực, tâm tình Hoàng thượng dường như rất tốt?



” Trở về đi, Tứ Hỉ đã chuẩn bị cỗ kiệu rồi.” Sở Uyên nói: ” Tấu chương này ái khanh không cần quản nữa, trẫm tự mình hồi đáp cho hắn.”