Đế Vương Luyện Thần

Chương 4 :

Ngày đăng: 00:58 27/06/20

tt-tt- Ta là ai, đây là đâu ???
Gã giả bộ ngây ngốc, mặc dù...trừ cái đẹp trai ra thì đúng là ngốc thật !
Là nguyên chủ khi trước, so với kẻ ngốc còn muốn ngu ngốc hơn, chuyện gì cũng có thể làm,hại lí thương thiên ,càng cấm càng thích làm, không ai quản nổi.
Không phải không muốn quản, mà chính là còn phải nhìn xem người đằng sau hắn là ai, không phải tự dưng gì hắn có bản lĩnh chọc thủng trời, mà chọc có thurngbthif có người gánh cho !!!
- Này, vị tiên tử xinh đẹp ơi, chúng ta là đang đi đâu vậy ?
- Ân, về nhà...
1 con hùng ưng to lớn tầm cỡ 5m nâu đậm,mắt đỏ mỏ vàng ,đầu còn có lông mao vàng , 2 cánh loạt xoạt vỗ vỗ tạo gió ngang với cái trực thăng xuất hiện trước mắt. Nhìn cặp giò săn chắc hắn lại liên tưởng tới những cái đùi gà thơm ngon siêu to khổng lồ.
Tâm hồn nhỏ bé của hắn như được đẩy lên tầm cao mới.
" Ôi mẹ ơi , có to vãi linh hồn!!! "
Trầm trồ hết sức. Tuy hắn cũng coi là người dễ dãi tiếp thu những điều mới lạ, cơ mà như thế này có phải hơi khủng bố rồi không.
Nàng nắm lấy tay hắn, nhón chân nhảy lên lưng hùng ưng.
Con chim ngoái cổ lại nhìn nhìn, nó khẽ kêu 1 tiếng rồi vỗ cánh tung bay đưa cả hai lên bầu trời cao.
- Tiên nữ xinh đẹp này, em tên gì zợ ?
Hắn khẽ hỏi.
Nàng bất giác không nói gì, vòng tay từ phía sau ôm lấy hắn.
- Tuyết Lan, chàng có thể gọi thiếp như vậy... Ngạo Phong là tên chàng, chúng ta còn là....
- Vợ chồng...
Hắn bất ngờ thốt lên lời.
- Chàng nhớ được ???
Tuyết Lan run run, nàng rõ ràng kích động ah.
- Không rõ ràng, một mớ hỗn độn nhưng bên em rất thỏa mái nhẹ nhàng, cảm thấy rất thân thuộc vậy...
Quả thực, hắn đối với mớ kí ức của nguyên chủ như một mối tơ vò, nhìn vào như 1 thứ hỗn độn. Một đám hỗn độn siêu khổng lồ là đằng khác.Còn nếu như theo lời Tuyết Lan nói, hắn hẳn là mất trí đi.
- Oa, mĩ nhân thực xinh đẹp đi ah....
1 con mắt hắn tỏa ra sự yêu mị, sắc tím lóe lên một cái như biến hắn thành 1 kẻ khác.
Mà linh hồn hắn như bị khóa lại, chỉ có thể nhìn ,cơ thể như con robot chập mạch hành động điên loạn vậy.
Trong cơ thể này, không chỉ có duy nhất linh hồn của hắn !!!
1 thứ gì đó u ám, ngập tràn lệ khí hắc ám như muốn nuốt chửng cả hắn, có điều, 1 đời được xưng thiên tài cũng đâu phải dễ dàng gì?
Tiền kiếp ,hắn không thực sự quá tin tưởng vào việc tu tiên, võ luyện công pháp... cốt yếu là dùng để rèn luyện thể năng, nâng cao sức khỏe, độ dẻo dai, tăng thêm phần sinh cơ những lúc khó khăn nguy khốn mà thôi. Có chăng là sự tồn tại của nhà ngoại cảm với tinh thần cường đại một chút, đặc biệt một chút coi như minh chứng cho sự hiện diện của sức mạnh tâm linh đi, duy vật không phải là tất cả.
May mắn thay, hắn cũng đọc không ít tài liệu cổ về sức mạnh tâm linh, đặc biệt là linh hồn có 1 cuốn Phần Hồn nhưng đã bị hư mất 1 phần.
Phần Hồn tăng lên độ thấu rõ , cảm ứng hồn lực cho người dùng, càng luyện chuyên sâu lại càng bá đạo , có thể kháng lại 1 số trạng thái bất lợi, mà trước đó, hắn dùng để phòng...bùa ngải !
Linh hồn Anh Kiệt nhìn chằm chằm thứ đen xì vây quanh lấy mình, lập tức niệm lên Phần Hồn !
- Grec !!!
Cái thứ đen thui kia thảm thiết rống lên vo tròn thành 1 cục nhỏ bay trước mắt Anh Kiệt. Nó là bị Phần Hồn áp chế cho bất khả kháng cự.
- Biến !!!
Hắn hô 1 câu, thứ kia liền tan biến ra thành ngàn mảnh, để lại 1 hạt châu nhỏ sáng chói.
Ở bên ngoài, Ngạo Phong giương nanh múa vuốt, tuy hồn tạm thời ' bận' như thể xác cũng rất biết lợi dụng thời cơ, không uổng bao năm làm hái hoa tặc!
Y phục của Tuyết Lan bị hắn xé tan tác để lộ da thịt trắng nõn, nội y thoáng ẩn hiện,hắn đè trên người nàng, dương vật gân guốc thô cứng cũng cận kề cửa động huyền bí chuẩn bị xâm nhập.Cổ trắng nõn nà cũng bị hắn cắn lấy...
Tất cả đột nhiên rừng lại.
Trên người hắn bốc ra từng đám hắc khí ngun ngút.
Tuyết Lan hốt hoảng chẳng quản thân mình, thấy hắn không ổn cũng mau chóng giúp hắn thanh tẩy.
Ngọc thủ đưa lên , Quang thuộc tính , Thanh Tâm Chú cùng nhau phối hợp giúp hắn trục ra hắc khí !
Anh Kiệt hừ hừ nhìn số còn lại hắc ám trong người không khỏi ngán ngẩm , hắn chửi thề: " Mày mà đem ra chém được, không tin mày còn một mảnh với ông "
Nhưng hắn thanh lọc dần dần, những hạt châu kia dần dần gom lại thành 1 cục to lù.
Càng ngày, hắc khí kia ngày càng ít dần, hắn mới thở phào. Chả biết nguyên chủ thích tạo nghiệp kiểu gì để đến nỗi như vậy.
Quả cầu sáng kia phát ra mãnh liệt, khiến đầu hắn đau hơn búa bổ ,như bị phanh ra từng chút một vậy.