Đế Vương Sủng Ái
Chương 107 :
Ngày đăng: 14:13 19/04/20
Thế nhưng đến lúc này, bọn họ cũng không thể dừng lại được nữa, trừ khi là chạy, dùng hết sức của mình mà chạy trốn. Có điều, đó không những không phải tính cách của Trầm Sát, mà nàng cũng không có thói quen như thế. Nếu đã biết trong núi có thứ mà họ muốn, thì sao họ có thể tay không mà về được? Bọn họ đã chém giết lâu như thế, giết chết hơn một nửa đám sói, cuối cùng thứ tốt nhất lại tiện nghi cho kẻ khác, nàng sẽ tức chết mất. Xưa nay, thứ quý giá luôn đi kèm với nguy hiểm, điểm này nàng cũng biết.
Lâu Thất vận hết khí lực, cả người tiếp tục bay lên trên. Tuyết đọng trên đỉnh núi ít hơn phía dưới một chút, nhưng nhiệt độ trên đó lại lạnh hơn, vừa lên đến nơi, gió lạnh gào thét, lạnh đến tận xương tủy, khiến nàng không nhịn được phải rùng mình một cái.
Phốc.
Chân Lâu Thất giẫm lrên một khối nham thạch trên đỉnh núi, đang muốn xem xét tỉ mỉ thì tóc gáy toàn thân nàng đột nhiên dựng lên, dường như bản năng nhận thấy nguy hiểm, cổ của nàng ở góc độ không thể tưởng được nghiêng một cái, có thứ gì đó lạnh lẽo đang hướng mặt nàng quét đến.
Lâu Thất đối diện với một ánh mắt u ám, tối tăm.
Trong nháy mắt, nàng cũng phân biệt được, đây không phải rắn, cũng không phải thú, mà là người.
Nhưng người này lại giống như rắn độc vậy, ẩn nấp trong bóng tối. Vừa rồi nếu không phải do nàng trời sinh có trực giác mạnh mẽ hơn người, chỉ e là đã bị trúng chiêu của hắn. Trên tay người kia có một con rắn nhỏ xanh biếc quấn lấy.
Vật tập kích nàng vừa rồi chính là con rắn nhỏ kia.
"Các ngươi, rất mạnh."
Là tiếng Trung Nguyên gượng gạo.
Âm thanh nam nhân kia cũng mang đến cảm giác lạnh lẽo âm trầm như rắn độc, nghe vào tai khiến người ta có cảm giác khó chịu.
"Người Nam Cương."
Ngữ khí của Lâu Thất là khẳng định. Đồng thời nàng cũng bừng tỉnh hiểu ra, không phải đám sói tuyết kia phải bảo vệ thứ gì, mà chính là có người đã khống chế chúng, lệnh cho chúng phải giết chết toàn bộ bọn họ.
Mà theo như nàng biết, ở nơi này chỉ có người Nam Cương mới có bản lĩnh làm được chuyện đó. Bọn họ có những đám độc trùng kỳ quái, hoặc là dược vật gì đó, còn có khả năng lấy âm thanh khống chế đám thú. Ngoài Tây Cương ra thì ở thế giới này, Nam Cương là một nơi có thể khiến người người sợ hãi. Nam nhân này có thể khống chế một bầy sói tuyết như thế, bản lĩnh của hắn cũng không phải yếu.
Toàn thân hắn sạch sẽ, thoải mái, hơi thở trầm ổn.
Lúc đám người của Nguyệt lên đến nơi vừa vặn nhìn thấy một màn này, ngoài Trầm Thất, những người khác đều đồng loạt ngây ra, đầu óc hoàn toàn không kịp xoay chuyển.
"Chủ tử, Lâu Thất nàng..." Nguyệt cảm thấy bản thân hắn lại bị kích thích, đương nhiên, loại kích thích này với họ ở bên này mà nói có lẽ là chuyện tốt, chuyện tốt, nhưng cũng là đả kích quá lớn với bọn rồi.
Bọn hắn đều biết Lâu Thất rất cường hãn, vẫn luôn như thế. Hết lần này đến lần khác nàng đều khiến bọn hắn biết được, nàng căn bản không chỉ cường hãn như thế, mà lần này thực sự là quá sức tưởng tượng. Xem nhẹ cổ trùng thì cũng thôi đi, thế mà nàng còn giết nó dễ như trở bàn tay vậy, không những giết chết lại còn giẫm cho nó nát bấy nữa.
Lâu Thất này đúng là sinh ra để đả kích họ mà.
Con ngươi Trầm Sát vốn đang âm trầm, cũng nhịn không được mà hiện lên chút ý cười.
Bọn họ đâu biết rằng, đây thực ra chính là vận khí của Lâu Thất quá tốt mà thôi. Nếu không phải lúc trước nàng may mắn đoạt được Ma Ly Đảm, thì chỉ e lần này thực sự sẽ có một trận chiến ác liệt nữa, thế nhưng nàng lại hết lần này đến lần khác chiếm được vật kia. Tối qua, Trầm Sát vừa vặn đã nói với nàng, vật này có thể làm cho nàng không phải sợ hãi với đám trùng cổ Nam Cương đó nữa. Hôm nay, nam nhân này đúng là mệnh không tốt, tự đến tìm đường chết.
"Ngươi."
Nàng hận nhất chính là có người có ý đồ muốn khống chế nàng, dùng Khôi Lỗi Cổ với nàng rõ ràng là đã chạm vào điểm mấu chốt của nàng. Hơn nữa, trên người Trầm Sát lại có Tuyệt Mệnh Cổ, cho nên nàng trút giận lên tất cả người Nam Cương. Người nam nhân này vừa xuất hiện, nàng đã có ý muốn giết hắn rồi.
Lâu Thất thu lại nụ cười gian tà của mình, mặt không đổi sắc nói: "Ta là Lâu Thất, kiếp sau muốn báo thù thì đừng có tìm nhầm người đấy." Nói xong, Phá Sát vung lên, vẽ lên cổ nam nhân kia một vết máu, máu chầm chậm chảy ra giống như một cảnh quay chậm. Hắn ta muốn cúi xuống nhìn vết thương của mình thì cái đầu ngay lập tức từ trên cổ lăn xuống.
Trong lúc đó, tim của đám thị vệ đều tan vỡ, cách làm này của Lâu cô nương sao lại giống với Đế quân như thế chứ.
"Nghỉ ngơi." Trầm Sát đi đến ôm Lâu Thất lên, nói ra hai chữ. Sau khi lên núi, nàng đã gặp phải tên Nam Cương kia, ngay cả thời gian để thở cũng không có. Nhìn sắc mặt trắng nhợt của nàng, hắn chỉ thấy có một cảm giác đau lòng trước nay chưa từng có đang từ từ dâng lên.
Trầm Sát không có kinh nghiệm an ủi người khác, chỉ có thể ôm ngang nàng lên cho nàng dựa vào trong lòng mình nghỉ ngơi một chút.
Lâu Thất được Trầm Sát bế lên, nháy mắt sát khí trên người nàng biến mất không còn bóng dáng, nàng ngẩng mặt nhìn hắn, nở nụ cười rực rỡ: "Ta vẫn ổn."
(*) Khôi Lỗi Cổ: một loại cổ trùng, chỉ cần hạ cổ trùng vào người, người đó sẽ mất đi năng lực không chế bản thân, hoàn toàn phục tùng người hạ cổ.