Đế Vương Sủng Ái
Chương 112 :
Ngày đăng: 14:13 19/04/20
Ả ta muốn tự tiến cử mình làm phi?
Nguyệt và mọi người lập tức nổi giận đùng đùng.
Thân phận của đế phi tới Lâu Thất họ còn lo lắng xuất thân của nàng ta không thể đảm trách, nhưng cô ả này là cái thá gì? Người Nam Cương vốn dĩ đã không thuộc phạm vi suy nghĩ của họ, huống hồ lại là người xuất thân từ Xà Hoa Giáo, thanh danh nhơ nhuốc, chính đạo trong thiên hạ đều coi là bang phái rác rưởi, hạ tiện, bẩn thỉu. Những nữ nhân này đều đã không biết từng nằm dưới hầu hạ không biết bao nhiêu đàn ông, lẳng lơ hơn cả gái lầu xanh, sao có thể để nữ nhân như vậy sống trong Cửu Tiêu Điện?
"Yêu nữ vô sỉ."
"Suy nghĩ viển vông! Xà Hoa Giáo có tư cách gì tham tuyển đế phi của Cửu Tiêu Điện chúng ta?" Các thị vệ tức giận.
Bàn Nhược Hoa vẫn tiếp tục mỉm cười rạng rỡ, ả ta nhìn về phía người thị về chửi mắng kịch liệt nhất, ánh mắt lóe lên chút ánh sáng xanh, tiếng chửi mắng của thị vệ đó liền nhỏ lại, ánh mắt nhìn ả ta lập tức trở nên mơ hồ.
"Tiểu ca, huynh cũng rất tuấn tú, mặc dù không bằng Đế Quân nhưng thuộc hạ của ta cũng có rất nhiều tỉ muội, họ không tranh giành Đế Quân với ta, tới hầu hạ huynh có được không?"
Nữ nhân bên cạnh ả ta đều đồng loạt tươi cười rạng rỡ, mỉm cười ngoắc tay về phía thị vệ kia: "Tiểu ca tuấn tú, mau lại đây, bao nhiêu tỷ muội chúng ta sẽ cùng nhau hậu hạ huynh."
Lâu Tín đang định nói đừng trúng mánh khóe của bọn họ thì thấy thị vệ bên cạnh mình hai mắt đờ đẫn, lướt qua hắn, lướt về phía những nữ nhân kia.
Đúng là lướt qua, chân bồng bềnh, toàn thân không có sức lực, nhìn giống như bị mỹ sắc mê hoặc, đã quên mất mình là ai.
Trần Thập đưa tay định kéo hắn: "Vương Đông!"
Nhưng người thị vệ tên Vương Đông kia dường như không hề nghe thấy gì, vẫn tiếp tục đi về phía những nữ nhân kia.
Trầm Sát ánh mắt sắc lạnh, giơ tay vung lên, một luồng kình phong mang theo sát khí vô tận lướt về phía mấy nữ nhân của Xà Hoa Giáo. Bọn họ đồng loạt mặt biến sắc, không thể tiếp tục giữ nụ cười rạng rỡ, nhốn nháo né tránh, ả Bàn Nhược Hoa đi đầu không thể né tránh, đánh phải nghiến răng đánh ra một chưởng để chống cự.
"Không tự lượng sức."
"Vì thế," Đông Thời Văn nói: "thứ đồ tốt như Thạch Tủy Ngàn Năm, mình không dùng lại đi cho một thị nữ dùng, một ả đàn bà mà thôi, các ngươi nghĩ có thể không? Trầm Sát đâu có ngu! Một ả đàn bà có tốt thế nào đi nữa cũng chỉ là đàn bà, không biết chơi bao lâu sẽ chán!"
Nữ nhân đều đưa mặt nhìn hắn, rất phản cảm với kiểu ăn nói của hắn, nhưng trên thực tế họ đã thích ứng với môi trường như vậy, cho dù phản cảm nhưng cũng thấy hắn nói có lý. Còn về cánh đàn ông thì càng cảm thấy có lý, ai cũng không thể nhường món đồ tốt cho thị nữ của mình.
"Còn nữa, khi chúng ta gặp Nguyệt vệ, họ hình như đã tới động băng này được ba ngày rồi, nhưng vẫn không hề có thu hoạch gì, điều đó nói lên rằng Thạch Tủy Ngàn Năm chắc phải đi về phía Trầm Sát mới có thể phát hiện ra được, họ sợ chúng ta đi tranh giành nên mới lên tiếng uy hiếp."
Đông Thời Văn nói rất có lý.
"Nhị hoàng tử nói rất có lý, bây giờ chúng ta nên...?"
"Món đồ tốt như vậy, dựa vào đâu để mình Trầm Sát được hưởng? Chúng ta cùng vào, dựa vào bản lĩnh, ai tìm được thì sẽ là của người đó, các ngươi thấy sao?"
Đề nghị của Đông Thời Văn được mọi người tán đồng: "Không sai, dựa vào bản lĩnh, dựa vào đâu Trầm Sát nói không được đi thì sẽ không đi? Động băng này đâu phải của hắn?"
"Đi thôi, chúng ta đi, ta thấy khỏi phải tìm ở những nơi khác, họ đã ở đây ba ngày rồi, những nơi khác chắc chắn đã tìm rồi."
"Đi, chúng ta đi tìm họ."
Đám đông nhốn nháo, đều quyết định bỏ ngoài tai lời nói ban nãy của Trầm Sát, nhưng không ai hành động trước.
Cuối cùng Tây Trường Ly khiêu khích nhìn Đông Thời Ngọc và Bắc Phù Dung: "Thái tử điện hạ, công chúa điện hạ, hay là mấy người chúng ta hành động trước." Hắn không tin, với thân phận của mấy người bọn họ, và công phu nếu như liên thủ lại, Trầm Sát nói giết là có thể giết.
"Hoàng tử, Ly vương tử nói rất đúng, mấy người các người có thân phận cao nhất ở đây, hãy dẫn đầu hành động đi." Giọng Đông Thời Văn khiến ai cũng nghe ra chút đố kỵ. Hắn cũng là Đông Thanh hoàng tử, nhưng những người này nói chỉ nhìn theo thái tử, coi hắn là gì chứ?
"Nếu vậy cũng được, Đế Quân và Ngọc cũng từng có chút giao tình." Đông Thời Ngọc mỉm cười, bước lên trước tiến vào.