Đế Vương Sủng Ái

Chương 126 :

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


"Ngươi cũng không tệ."



"Tại hạ hai mươi sáu tuổi, ba tuổi luyện võ, đến nay đã có hai mươi năm, nỗ lực nhiều hơn cô nương mấy năm."



Lâu Thất liếc hắn một cái không tiếp lời.



Vân Phong thu sào tre lại, sờ sờ đầu mũi, nói vòng vo như vậy để muốn biết tuổi tác của cô cũng không được? Cô nương này đề phòng kín kẽ quá, cũng thật xảo quyệt.



"Huýt huýt..."



Phía trước đột nhiên vang lên một âm thanh tựa như tiếng sáo, giống như một loại cảnh báo. Sau khi âm thanh đó vang lên, Lâu Thất và Vân Phong chỉ cảm thấy thân thuyền rung lắc, hình như đã có người leo lên.



"Cẩn thận!" Vân Phong hét một tiếng, cây sào tre trong tay đánh qua bên cạnh nàng, bởi vì nội lực dồi dào ở bên trên nên đánh vào không khí vang lên tiếng vút của luồng khí. Khi tiếng hét của hắn vừa vang lên, Lâu Thất lập tức lách thân hình qua, vừa khéo nhường chỗ, cây sào tre của hắn đánh tới sượt qua cạnh người nàng rơi xuống, đuôi gậy vừa hay đánh lên đầu của một người đang mặc áo quần đen bó sát quấn khăn đầu bằng vải đen vừa leo lên trên mạn thuyền phía sau lưng nàng. Trong chốc lát đã đánh hắn ngất đi, ngã lại xuống sông, bùm một tiếng đánh ra một vùng bọt nước.



"Cúi đầu!" Lâu Thất quát thấp giọng một tiếng, Vân Phong vừa cúi đầu thì sào tre trong tay nàng cũng nâng cao đánh ngang từ đỉnh đầu hắn quét qua, liên tục chặn ngang quét xuống dưới hai cái.



Nàng nháy mày với hắn: "Có muốn so tài không?"



"Được chứ." Vân Phong vui vẻ đồng ý.



Nàng bước dài một bước xông tới, lướt qua cạnh người hắn, gió nổi lên mang theo mùi hương nhè nhẹ của riêng nàng, khóe miệng Vân Phong nhếch lên, xông đến theo hướng ngược lại với nàng.



Mạn thuyền thi thoảng có người cá ăn mặc giống nhau leo lên. Một điểm phiền phức nhất của Lâu Thất và Vân Phong chính là vừa đối phó với những người này vừa phải chú ý hướng đi của thuyền, không để chệch hướng quá nhiều. Vì vậy sào tre trong tay họ đều không thể vứt xuống. Nhưng sào tre có một khuyết điểm là quá dài, ở trên thuyền không thể thi triển được, chỉ có thể ở chỗ sàn tàu hoặc nhảy lên đỉnh khoang thuyền.



"Nè, các người là đến vì hắn hay là đến vì ta vậy?" Đánh mãi đánh mãi, Lâu Thất bèn lớn tiếng la lên.



Vân Phong tung một chưởng đánh bay một người cá, đồng thời lách mình né khỏi một đòn đánh lén phía sau, nghe thấy lời đó thì bất giác hỏi vặn lại: "Việc đó có liên quan gì không?"



Thân hình Lâu Thất từ chỗ cao nhảy về lại sàn tàu, sào tre nhân cơ hội chống vào trong nước, trả lời: "Dĩ nhiên là có liên quan, nếu đến vì ngươi, vậy thì bảo họ đừng để ý ta để ta còn đi chèo thuyền!"



Phụt.
Lâu Thất tuy không biết Thượng Tông Hạ Tông gì cả, nhưng đây rõ ràng là sự chia rẽ trong cùng một tông, người được một tông trong số đó để ý thì sẽ là bia đỡ đạn giữa hai bên.



Chỉ là Hạ Tông này cũng có phần quá ác độc làm xằng rồi đó, sao lại có cái lý đó, coi nàng là chó mèo hay sao mà muốn giết thì giết. Nàng có phải không biết rằng có thể thuê người như Thanh Giang Ngư Vương đến giết nàng thì người ta đã xem trọng nàng rồi.



"Ta đã nói với ngươi rồi, món đồ đó có thể trả lại ta rồi chứ?."



"Vội gì chứ, ta còn chưa hỏi xong mà."



Lâu Thất nhảy lên, cứ như vậy mà ngồi xuống mạn thuyền, đung đưa chân dáng vẻ đó quả là quá thoải mái tự tại, không có chút nào vui mừng vì được Thượng Tông của Đoạn Trần Tông để ý, càng không cảm thấy bản thân ở trước mặt một đám nam nhân làm cử chỉ như vậy là tùy tiện phóng túng. Ánh mắt của Vân Phong đặt lên người nàng, không nén nỗi mỉm cười.



Thanh Giang Ngư Vương cắn răng, hắn còn chưa từng mất mặt như vậy, thật sự mong muốn bóp chết Lâu Thất ngay tại chỗ. Nhưng đồ trên tay nàng, hắn lại là muốn đánh lén nhưng còn e ngại.



"Nếu các ngươi cảm thấy Đoạn Trần Tông đó tốt như vậy, người ta đã để ý ta rồi, vậy các ngươi sao còn dám đối đầu với người của Đoạn Trần Tông mà đến giết ta?"



Mắt thấy thuyền đã sắp được Vân Phong dẫn vào đường chính, trong lòng Lâu Thất nhẹ nhõm, dứt khoát hỏi thêm mấy câu.



"Ngươi thật sự chưa từng nghe tới Đoạn Trần Tông à?"



"Rất kỳ lạ sao?" Lâu Thất hỏi vặn lại, nhìn sang Vân Phong. Vân Phong đưa ngón trỏ chặn môi, cười rồi gật đầu.



Không kỳ lạ chứ, nàng cũng chưa từng nghe Trầm Sát bọn họ nhắc đến Đoạn Trần Tông mà. Nếu Đoạn Trần Tông nổi tiếng như vậy, lúc đầu khi nói với nàng tam sơn gì đó thì nên nhắc đến với nàng chứ.



Vấn Thiên Sơn, Trầm Vân Sơn, Bích Tiên Sơn, nàng chỉ biết ba sơn ba phái trong thiên hạ, trong đó còn có sư môn trước kia của Trầm Sát, nhưng lại chưa từng nghe nói tới Đoạn Trần Tông, lão đạo thúi cũng chưa từng nhắc đến.



"Nếu cô muốn biết chuyện của Đoạn Trần Tông thì sau này ta có thể nói với cô." Vân Phong nói.



"Ngươi, trả lời ta vấn đề vừa nãy." Lâu Thất chỉ Thanh Giang Ngư Vương.



Thanh Giang Ngư Vương vẻ mặt tức giận, tức tối nói: "Thượng Tông tuy lợi hại nhưng Hạ Tông cũng không phải dễ đối phó, Hạ Tông đã thuê thì có gì đáng sợ."