Đế Vương Sủng Ái

Chương 128 :

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Lâu Thất xoay đầu lại nhìn ông ta một cái, sau đó ngồi vào trong. Xe ngựa dĩ nhiên kém hơn mấy bậc so với chiếc xe mà nàng và Trầm Sát ngồi, nhưng ít nhất bên trong cũng xem như sạch sẽ, hơn nữa có một góc đang treo một túi thơm, hương hoa thanh mát ngập tràn khắp thùng xe.



Nàng đã vào trong, y phục trên người vốn dĩ đã ướt nhẹp, vừa ngồi xuống liền làm ướt đệm rồi.



"Đại thúc, làm ướt đệm trong thùng xe rồi làm sao đây? Có khiến thúc quay về bị chủ nhân quở mắng không?" Nàng vén tấm mành ra nói với ông ấy.



"Không đâu không đâu, không sao cả, đệm ngồi đều có thể thay, sau khi về thay cái khô là được rồi, cô nương đừng lo." Đại thúc đó lại hỏi: "Cô nương đang muốn đi đâu? Trấn chúng tôi ở ngay trước mặt, trận mưa này e là sẽ còn rất lâu, muốn đến trấn trú lại một đêm chứ?"



"Ừm." Lâu Thất trả lời một tiếng, mắt đảo một vòng, hỏi: "Đại thúc, trên trấn của các người có bán ngựa không?"



"Cô nương muốn mua ngựa à? Có chứ, đến lúc đó ta sẽ tìm cho cô một tay buôn ngựa đáng tin cậy. Đúng rồi cô nương, sao cô lại ở đây một mình vậy? Nhìn dáng vẻ của cô chắc là thiên kim tiểu thư của một nhà giàu nào đó, một mình ra ngoài không sợ gặp phải kẻ xấu à?"



"Ta ra ngoài để quan sát cảnh đời, cha ta cũng không đồng ý để ta ra ngoài, vì vậy ta đành một mình lén chạy ra thôi."



Mưa càng lúc càng nặng hạt, trò chuyện mấy câu, Lâu Thất đoán tình hình đối phương chắc cũng hỏi gần hết rồi, ông ta quả nhiên đã lặng im, miệt mài đánh ngựa, cho xe chạy cực nhanh.



Ở đây là Đông Thanh, Đông Thanh đất rộng tài nguyên phong phú, bách tính an cư lạc nghiệp, từ một trấn này cũng có thể nhìn ra được, trấn nhỏ chính là một tòa thành. Lúc này, bên ngoài cổng thành có một đội lính gác đang kiểm tra xe và người đi bộ ra vào.



"Ơ, sao lại bố trí phòng vệ rồi?" Đại thúc đó cũng có chút ngạc nhiên.



"Đại thúc, bình thường ở đây không có lính gác à?"



"Bình thường thì ở trên lầu cổng thành có lính gác, nhưng đi vào sẽ không kiểm tra."



Mưa hiện giờ tuy đã nhỏ hơn một chút, nhưng lúc thời tiết như vậy mà còn cảnh giới nghiêm ngặt, kiểm tra chặt chẽ bách tinh lui tới, đây là muốn bắt tội phạm quan trọng ư?



"Chắc là có kẻ ác phạm tội rồi, vì vậy phải tra khám đó." Đại thúc nói dỗ dành: "Không sao, không liên quan gì tới chúng ta."



Trời mưa, người và xe ra vào thành dĩ nhiên không nhiều, trước mặt họ vừa đúng lúc có một chiếc xe vô cùng lộng lẫy đi vào, họ xếp hàng ở phía sau còn có thể ngửi thấy hương hoa và mùi son phấn truyền ra từ trên chiếc xe đó.



Lâu Thất hỏi: "Đại thúc, chiếc xe phía trước là của ai vậy, đẹp quá đi."




Tay Lâu Thất vừa mò một nắm ngân châm, bay người ném vút một cái, tám nữ tử bao gồm cả hai thị nữ khác vừa nãy đã cầm y phục tới đều ngã xuống một cách mềm nhũn.



Ngã một đống ở suối nước nóng, vải mỏng không che nổi thân thể xinh đẹp, nàng bày tỏ cảnh này quả thực là quá đẹp.



"Nè, mỹ nhân, trông cũng rất xinh mà." Nàng đỡ nữ nhân cao ráo sắp ngã xuống đó, dùng ngón trỏ móc cằm của hắn lên một cách ngả ngớn, nháy mắt qua đó.



"..."



Cảnh này đừng để chủ tử nhìn thấy, nếu không hắn không cần sống nữa.



Lâu Thất cười hi hi, dìu hắn đến một cái giường mây mềm ở bên suối một cách chậm rãi: "Mỹ nhân, nàng nằm xuống trước đã, đúng là không ngờ nàng xinh như hoa như ngọc mà cân nặng lại không nhẹ nhỉ."



Để hắn nằm lên giường mây, đưa tay hất tóc trên mặt hắn. Ánh mắt Lâu Thất đặt lên người hắn, vừa nãy đã bị cởi mất áo ngoài, áo trong thì vẫn là đồ nam nhưng cũng bị lôi gần ra hết rồi, để lộ ra vùng ngực lớn, ngay cả chỗ nhô lên nho nhỏ cũng nhìn thấy.



Lâu Thất huýt sáo một hơi: "Nguyệt Vệ đại nhân, không ngờ ngươi trông có vẻ cao gầy, nhưng trên thực tế lại cường tráng như vậy! Thân hình rất đẹp mà!"



Không sai, "mỹ nhân" này chính là Nguyệt.



Nếu không phải vì nhìn thấy thân hình giống hắn, nàng đã vội đi tìm Trầm Sát, làm gì đi theo đến đây làm lỡ thời gian vô ích.



Chính vì người này là Nguyệt nên nàng mới càng kinh ngạc, với võ công của Nguyệt sao có thể dễ bị bắt như vậy? Nhưng khi ngón tay nàng đặt lên mạch của hắn thì trong mắt lóe qua một tia sáng tỏ và tức giận.



"Các ngươi lại gặp phải người Nam Cương rồi." Nàng đây là giọng điệu khẳng định.



Thứ hắn trúng phải là một loại sâu độc khá dễ giải, cũng là một loại sâu độc mà những người chuyên làm chuyện trộm cắp nuôi nhiều trong Nam Cương. Loại sâu độc này không cần đi vào trong cơ thể, chỉ cho cắn một miếng thì toàn thân sẽ mất hết sức lực, không thể nói được, ý thức thì tỉnh táo nhưng thân thể lại nghe theo sự chỉ huy của người khác mà không thể kiểm soát.



Cũng giống như Nguyệt Vệ vừa nãy, bảo hắn đi đâu thì đi đó.



Trên mặt Nguyệt Vệ hiện lên vẻ lo lắng, mà sau đó thì cười khổ. Hắn nghe người đó nói sâu độc này tuy được tính là loại yếu nhất trong sâu độc Nam Cương, không nguy hiểm tính mạng, hơn nữa đối với thân thể và tinh thần thực ra không có chút tổn thương nào, nhưng lại không có ai giải được, chỉ có thể chờ mười ngày sau tự động giải mà thôi.