Đế Vương Sủng Ái

Chương 13 :

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Nàng bình tĩnh lại rồi nói: “Cách duy nhất bây giờ là xuống dưới đấy.” Qua thì không qua được, lùi về thì lùi cũng không xong, đã đường cùng rồi thì phải tự mình mở đường thôi.



 Nàng nhớ trước đó bọn họ từ trên núi phi thân xuống dưới mê cốc cũng chỉ dùng đầu ngón chân liên tục chạm nhẹ vào trên vách núi, cả người như chim đại bàng mà phóng xuống. Loại công phu này đẹp đẽ đến mức khiến nàng sợ hãi. Tuy vực sâu vạn trượng không thể sánh với núi cao, nhưng suy nghĩ thêm biện pháp thì cũng không phải không thể.



 Nàng vừa nói xong thì Ưng mím chặt môi lại rồi vội đi đến bên cạnh vách núi nhoài người ra nhìn cho kỹ. Hắn không phải chỉ biết giận chó đánh mèo, lâm vào tình cảnh này rồi thì sốt ruột cũng chẳng ích gì. Quả thật nếu nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có mỗi cách xuống dưới thôi.



 “Sâu quá, không thể được.” Đây là kết luận của hắn. Sâu như thế bọn họ vốn không có cách nào để đi xuống cả.



 Lửa đã bén đến sát người, sắp không kịp nữa rồi.



 Trầm Sát thả Lâu Thất xuống, xoay người lại đi đến một chỗ chưa bị cháy đến, hắn chọn một vài cái cây nhỏ một chút rồi vung tay lên, ánh bạc sắc bén xẹt qua, xoàn xoạt vài tiếng thì vài cái cây nhỏ kia đã đổ xuống trong im lặng, vết cắt kia thế mà lại phẳng lì nhẵn nhụi.



 Lâu Thất thấy thế thì trợn mắt ngoác mồm. Lại thấy hắn ném những cái cây nhỏ kia lên không trung, rồi lại lấy con dao găm nàng từng mượn làm cá để vót gọt chúng. Từng cọc gỗ ngay ngắn rơi xuống bị hắn phóng đến đưa tay bắt lấy.



 Ngầu, ngầu quá, sao lại ngầu đến thế chứ!



 Lâu Thất nhìn đến nỗi mắt bắn ra hình trái tim, kìm lòng không đặng mà vung tay reo hò: “Trầm Sát giỏi thật đấy!”



 Người được khen ngợi kia cũng chẳng thèm nhìn nàng mà lại tung người nhảy vọt xuống phía vực sâu vạn trượng kia.



 Vẻ mặt Lâu Thất biến sắc: “Trời ơi, cho dù có cùng đường thì ngươi cũng không nên nhảy xuống vực sâu mà tự sát chứ? Ta rút lại câu nói vừa rồi!” Vừa dứt lời thì chỉ thấy Ưng cùng thị vệ tỏ vẻ quái lạ mà nhìn nàng, tựa như đang nhìn một con quái vật vậy.



 Câu nói kia của Lâu Thất chỉ là buột miệng nói mà thôi. Cũng bởi vì thấy Trầm Sát cứ vậy nhảy xuống vực sâu thì quá nguy hiểm nên chốc lát không kiềm chế được. Nhưng nói xong rồi thì nàng lập tức vỗ trán mình một cái, sao có thể chứ? Tự sát á? Nhìn hắn đàn ông kia không có vẻ gì là người muốn tự sát cả! Nàng ta đúng là điên rồi.
 Nếu hắn buông tay ra giết rắn thì không giữ được Lâu Thất, còn nếu hắn giữ lấy Lâu Thất thì bản thân phải liều lĩnh chịu mối nguy bị rắn cắn! Mà con rắn kia xanh biếc đến khác thường, chắc chắn là rắn độc!



 Phía trên Ưng cũng không kịp ra tay giúp đỡ!



 Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt!



 Con ngươi của Lâu Thất co rút lại rồi lập tức kêu lên: “Thả tay ra, giết rắn đi!” Cùng lúc đó bản thân nàng cũng buông tay ra, hy sinh bản thân. Trong khoảnh khắc rơi xuống phía dưới, Lâu Thất cười khổ trong lòng, khi nào mà nàng vĩ đại như vậy? Lúc này nàng mới nghĩ đến, Trầm Sát bách độc bất xâm, hắn làm gì sợ rắn độc? Ngớ ngẩn, chỉ số thông minh của nàng thụt lùi rồi! Thôi vậy, xem ra lần này nàng xuyên qua chỉ là sống thêm mười mấy ngày, đã định trước vẫn phải chết thôi!



 Trầm Sát cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt nàng. Trong đôi mắt trong suốt tĩnh mịch kia chỉ có chút bất đắc dĩ cùng tự giễu, không có sợ hãi, không có hoảng hốt, bình tĩnh đến kỳ lạ.



 “Chủ nhân!” Tiếng kêu của Ưng vang lên ngay trên đỉnh đầu, Trầm Sát nhanh như chớp vung tay ra bắt lấy đầu của con rắn rồi vứt nó ra ngoài. Một giây sau hắn cũng thả người nhảy xuống, mau chóng nhảy theo Lâu Thất.



 Ưng và thị vệ kinh hãi, đồng thanh kêu to: “Chủ nhân không được!”



 Lâu Thất đang nhanh chóng rơi xuống không dám tin mà trợn tròn cả hai mắt lên, nhìn Trầm Sát đang đuổi đến phía mình, nhìn khuôn mặt lãnh khốc không gì sánh được của hắn, nhìn lửa giận vô biên trong đôi mắt hắn mà không nhịn được kêu lên: “Ngươi điên rồi à!” Điên thật rồi, tại sao? Tại sao chứ? Hắn rõ ràng có thể sống, sao lại phải nhảy xuống?



 Vòng eo nhỏ lại lần nữa được cánh tay vững chắc của hắn ôm chầm lấy. Tiếng gió vù vù vang vọng ở bên tai, thân thể của hai người vẫn đang tiếp tục rơi xuống tự do. Trong lòng Lâu Thất phức tạp vô cùng.



 “Ngu ngốc.” Giọng nói lạnh như băng của Trầm Sát vang lên bên tai.



 Không phải ngu ngốc quá sao? Người đang đối diện với thời khắc sống chết có ai lại đi quan tâm người khác có bị rắn cắn hay không chứ? Nên theo bản năng mà tóm chặt hắn như cọng rơm cứu mạng chứ. Làm gì có ai ngu ngốc đến độ tự buông tay mình ra để hắn có thể giết rắn như nàng.