Đế Vương Sủng Ái

Chương 133 :

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


"Lão đạo sĩ thối, lão hãy nói cho rõ ràng xem nào! Còn nữa, lão có tới đây không?"



"Thất Thất, con đường của con còn dài."



Câu nói này nàng nghe rất rõ ràng.



"Lão đừng nói với ta những thứ vô bổ đó!" Lâu Thất tức giận, nhào về phía ông ta. Nhưng lão đạo sĩ thối đã hóa thành một làn khói bay đi xa, sau đó lại dần dần hóa thành một bóng người khác, có thể nhìn ra đó là bóng hình một cô gái. Điều khiến Lâu Thất kinh ngạc là bóng dáng nữ nhân đó có vài phần giống nàng. Nhưng nàng biết rằng đó không phải là mình. Vì cô gái đó tóc rất dài, rất dài, còn nàng thì cùng lắm chỉ tới lưng.



Cô gái đó từ từ quay lại, thở dài, Lâu Thất có thể cảm nhận được sự bi thương của nàng ta.



Và khi nữ nhân đó sắp quay người lại cho nàng nhìn rõ mặt thì một giọt nước mát lạnh bất ngờ rơi xuống má nàng, khiến nàng giật mình tỉnh giấc.



Vì nàng dựa vào lòng Trầm Sát để ngủ, nên vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt của Trầm Sát, điều khiến nàng kinh ngạc là giọt nước mát lạnh kia chính là nước mắt của hắn.



"Trầm Sát." Nàng khẽ gọi hắn.



Trầm Sát đứng trong mây mù, đây là lần đầu tiên hắn mơ thấy Lâu Thất, mây mù vây quanh, trước mặt họ là một vực sâu, một đầu vẫn có bóng dáng một nam nhân, hắn đứng đó bên đó gọi Lâu Thất.



"Thất Thất, mau qua đây."



Thất Thất, hắn là ai? Tại sao lại gọi nàng thân mật như vậy?



Trầm Sát nhìn Lâu Thất lạnh lùng nói: "Nếu nàng dám qua bên đó, bổn Đế Quân sẽ giết nàng."



Lâu Thất nhìn hắn gượng cười: "Trầm Sát, ta nhất định phải đi." Sau đó nàng kiễng chân, hôn nhẹ lên môi hắn: "Trầm Sát, quên ta đi, chúng ta không thể ở bên nhau được."



Hắn mở choàng mắt ra thì thấy Lâu Thất đang lo lắng nhìn hắn.



Trầm Sát lập tức ôm chặt lấy nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng là của bổn Đế Quân, nếu như dám đi với người khác, bổn Đế Quân sẽ giết chết các người."



"Chàng..." Lâu Thất vốn dĩ vẫn còn lo lắng cho hắn, vừa nghe hắn nói vậy liền trợn ngược mắt.
Ông lão nghe vậy mới hừ một tiếng: "Vẫn là tiểu cô nương hiểu chuyện."



Trầm Sát chỉ cảm thấy áp lực đó lặng lẽ biến mất, chiếc thuyền nhỏ lại di chuyển. Ông lão cầm mái chèo, giơ tay ra trước mặt Lâu Thất: "Đưa đây."



"Đưa đây." Lâu Thất cũng học theo, đưa tay ra trước mặt Nguyệt.



Nguyệt vệ dứt khoát đưa cho nàng cả túi tiền. Lâu Thấy xoay tay đưa cả túi tiền cho ông lão: "Số tiền còn lại có đủ mua cá Tinh La không?"



Ông lão lập tức bật cười: "Được, được, được, đủ, đương nhiên đủ! Ta đi bắt cá, ngươi nướng, được không?"



"Woa, vậy thì ta thiệt rồi, ta trả tiền lại còn phải tự ra tay?" Lâu Thất kêu lên.



"Tay nghề của ta không ổn, ngươi nếu không chê thì ta nướng cũng được."



Trầm Sát và Nguyệt nhìn Lâu Thất, lại nhìn ông lão, cảm giác đầu óc không đủ dùng. Việc này là sao?



Nhưng Lâu Thất và ông lão mặc kệ họ, thậm chí dọc đường còn dùng âm thanh mà ai cũng nghe được nói với Lâu Thất: "Tiểu cô nương đáng yêu, thú vị thế này, sao lại tìm một hòn đá trong nhà xí vậy?"



Hòn đá trong nhà xí, ha ha ha. Đá trong nhà xí vừa thối vừa cứng.



Lâu Thất nhìn Trầm Sát cười tới đau bụng.



Trầm Sát lạnh lùng liếc nhìn nàng ta.



Nguyệt cũng rất bội phục Lâu Thất, chắc nàng ta đã nhận ra sự bất phàm của ông lão kia vì thế mới nhất quyết ngồi thuyền của ông ta chăng?



Đúng lúc này, nước sông vốn dĩ phẳng lặng đột nhiên điên cuồng dậy sóng, chớp mắt đã hình thành một xoáy nước khổng lồ. Vừa nhìn thấy xoáy nước này Lâu Thất bất giác nhớ tới xoáy nước ở tam giác quỷ Bermuda, trong lòng có chút ám ảnh.



Xoáy nước mỗi lúc một lớn, chiếm cả một mặt sông ở quãng này. Trên sông vốn có rất nhiều thuyền vừa hay đi tới đây, bao gồm cả con thuyền của Lâu Thất cũng ở trong số đó, đại khái có tới gần mười chiếc thuyền, bốn thuyền lớn còn lại đều là thuyền nhỏ, thuyền của Lâu Thất là thuyền nhỏ nhất.