Đế Vương Sủng Ái
Chương 157 :
Ngày đăng: 14:14 19/04/20
Cô vừa dứt lời thì Trầm Sát đi tới chỗ Phi Ngân, nhảy thoắt lên ngựa, nói với Lâu Thất, "Lên ngựa!"
Đạp Tuyết bước tới gần Lâu Thất, dụi đầu vào cô, giống như đang thân thiết với cô.
Lâu Thất vỗ nhẹ vào đầu rồi xoay người nhảy lên ngựa. Phố Ngọc Hà nhìn thấy thế mở to mắt, gọi một cách thất vọng: "Trần công từ, ngài không ngồi xe ngựa sao?"
"Đi nào!"
Trầm Sát không trả lời mà lao vút đi, Lâu Thất cưỡi ngựa ở phía sau.
Mặc dù đã mang theo người, thế nhưng tốc độ của họ không hề chậm lại. Phố Ngọc Hà vốn dự tính ngồi cùng xe ngựa với Trầm Sát rồi sẽ dựa vào nhan sắc của mình để tạo tình cảm với hắn ta. Cô cũng muốn hỏi rõ tên, tuổi và hắn ta đến từ đâu, gia cảnh thế nào. Tới lúc đó nhất định sẽ đưa cô tới Kim châu. Thậm chí cô từng nghĩ tới lúc đó sẽ chấp nhận làm thiếp cho hắn ta. Nếu lấy cô ấy, đối tốt với cô thì khi tới Kim Châu sẽ bảo hắn ta ở lại nhà dì của mình, rồi bàn tới chuyện hôn lễ của hai người.
Chẳng ngờ sự tình lại như thế này.
Họ cứ thế lao đi trên đường. Buổi trưa nghỉ một lát, thế nhưng lúc này vừa xuống xe đã không thấy Trầm Sát và Lâu Thất đâu. Hỏi Nguyệt vệ, Nguyệt chỉ nói chủ nhân và Lâu cô nương tới chỗ khác nghỉ ngơi.
Khi cô lên lại xe ngựa, họ mới quay lại.
Tới tối, họ đã vào trong thành. Cô ta cùng Hoa Thẩm và Hỷ Nhi ở chung một phòng, Lâu Thất và Trầm Sát ở một phòng. Cô tới gõ cửa hai lần đều là Lâu Thất ra mở cửa. Có Lâu Thất rồi thì cô chẳng còn cơ hội vào trong, chứ còn nói gì tới chuyện khác,
Vì thế trong 4 ngày trôi qua, cô thậm chí còn chẳng được nói câu nào với Trầm Sát.
Trong lòng Phố Ngọc Hà rất khó chịu, rồi tính tình dần trở lên dễ cáu giận.
Hơn nữa cô càng ngày càng bất mãn với Lâu Thất. Rõ ràng chỉ là một thị nữ, cùng lắm là thị cơ, sao lại thân mật với chủ nhân như vậy. Hàng đêm ở chung 1 phòng. Cô ta thật sự không biết xấu hổ.
"Tiểu thư."
Hỷ Nhi vừa lên tiếng gọi thì Phố Ngọc Hà đã bực tức chỉ vào mặt, "Gọi cái gì mà gọi, không thấy tâm trạng của ta không tốt hay sao?"
Hỷ Nhi không dám nói thêm, đôi mắt sụng đỏ, cúi đầu đầy vẻ oan ức: "Tiểu thư, nô tì muốn nói là khi nãy Nguyệt vệ đại nhân nói, hai ngày nữa sẽ tới Hằng Châu, họ sẽ đi qua đó. Nơi đó gần Kim Châu nhất."
Phố Ngọc Hà giật mình, liền hỏi: "Rồi sao nữa? Họ sẽ bỏ lại chúng ta ư?"
"Chúng tôi không rõ về Hòa Khánh Vương, nghe nói đó là một vụ thúc thúc của Đông Thời Thanh. Không hiểu sao ông ta không ở trong kinh thành mà lại tới nhà cửa Vương phi ở Kim Châu."
"Vương phi của Hòa Khánh Vương là người ở Kim Châu?"
"Đúng thế, thế nhưng Vương phủ không đáng ngại. Cho dù là đông cung của Đông Thời Thanh, thì chỉ cần có thứ mà chủ nhân cần, chúng tôi sẽ không từ bỏ." Nguyệt vệ cười.
Lâu Thất đương nhiên cũng như thế này. Từ khi cô tới, cô chưa từng nghỉ ngờ, đi tìm Mê Hồn Hoa, tìm Thiên Niên Thạch Tủy, sau đó là hái Băng Sơn Huyết Liên. Cô làm từng việc một trong hiểm nguy, bây giờ là Đông Hải Lệ Minh châu. Không phải là sơn cốc hay băng tuyết, mà là vào vương phủ. Cô cảm thấy có chút thú vị.
Lúc này lại có bồ câu đưa thư tới. 3 người giật mình, không ngờ Ưng vệ lại liên tục đưa thư tới. Thư này là hỏi họ có biết tung tích của Cửu Hoàng tử và Tây Trường Ức của Tây Cương hay không. Nói là Tây Trường Ly đã tới Cửu Tiêu Điện, hỏi Vương đệ của đế quân ở đâu.
Lúc đó trong băng động, Tây Trường Ứ cùng cô gái mà hắn ta yêu mến đi vào tìm Lâu Thất. Thế nhưng sau khi họ vào thì không thấy Lâu Thất nữa. Tây Trường Ức và cô gái đó cũng biến mất. Thế nhưng khi đó họ không để ý nên không nhắc tới. Bây giờ Tây Trường Ly tới Cửu Tiêu điện tìm người là có ý gì?
"Lúc đó ta không nhìn thấy Tây Trường Ức" Lâu Thất lắc đầu nói: "Có thể họ vào trong động, nhưng lúc đó ta đang luyện công nên không biết."
"Để Ưng nói với Trần Thập, Phá Vực không có hứng thú với vương đệ của hắn, bảo hắn đi tìm chô khác" Trầm Sát nói. Điều đó không hẳn sẽ đuổi được Tây Trường Ly đi, thế nhưng biểu cảm này cho thấy hắn ấy rất khó chịu.
Tây Trường Ly kiếm cớ để tới Phá Vực, chẳng phải là để đợi hắn ta quay về sao? Bọn Đông Thời Thanh không muốn họ quay lại Phá Vực, còn Tây Trường Ly cũng đang đợi ở đó. Điều này thật kỳ lạ.
Thế nhưng hắn đợi hắn ta về là hắn ta sẽ về ngay ư?
Trầm Sát chau mày hừ một tiếng. Từ đây tới Kim Châu chỉ còn 4-5 ngày đi đường. Nếu Đông Hải Lệ Minh Châu đã ở đó, thì sao họ có thể không đi.
"Trần công tử, mời uống nước" Phố Ngọc Hà bước tới bưng một ly nước cho hắn. Cô chưa bao giờ thấy Lâu Thất bưng trà hay nước cho hắn ta. Nếu cô ta không làm thì để cô làm. Không biết chừng hắn ta sẽ so sánh ai mới là người phù hợp ở bên hắn ta hơn.
Cô cầm ly nước đưa lên, chờ đợ Trầm Sát nhưng không ngờ một bàn tay khác vươn qua cầm lấy ly nước. Lâu Thất uống rồi cười nói: "Cảm ơn cô, Phố tiểu thư."
Phố Ngọc Hà tức giận tới mức không thể nhịn nổi: "Lâu Thất, cô thật to gan! Một thị nữ nhỏ bé như cô có tư cách gì uống nước của tôi?"
Tiếng của cô ta khá chói tai, khiến mọi người đều nhìn sang. Nhưng nhìn với ánh mắt không thiện cảm.
"Cô mới là người to gan" Sắc mặt của Trầm Sát nghiêm lại: "Ai cho cô quyền lớn tiếng với người của ta?"