Đế Vương Sủng Ái
Chương 167 :
Ngày đăng: 14:14 19/04/20
Cát Anh vốn dĩ không coi nắm hạt dưa đó ra gì, thậm chí còn cho rằng đó là sỉ nhục, hắn xuất sơn đã mấy chục năm, trước giờ chưa bị tiểu bối nào đùa giỡn như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy sục sôi muốn cắt đứt miệng của Lâu Thất!
Khi nắm dưa kia bay tới trước mặt hắn ta mới hốt hoảng, nắm dưa đó có mang theo sát khí sắc bét, mỗi hạt dưa đều muốn bắn rách mặt hắn!
Kiếm của Cát Anh cũng đã gần tới miệng nàng, lúc này hắn ta không thể không vội vàng thu về, mình thì vội vã lùi lại sau, cổ tay xoay lại, hoa kiếm quét hết chỗ hạt dưa kia đi. Đúng trong lúc này hắn lại nghe thấy Lâu Thất kêu lên: "Nếm thử một miếng bánh táo!"
Hắn Ta còn chưa kịp nhìn thì một miếng bánh đã bay đập về phía mặt hắn, đồng thời cũng mang theo nội lực hồn hậu.
Cát Anh trong lòng vừa tức vừa giận, một lần nữa dùng kiếm phong để chém nát miếng bánh! Nhưng hắn không ngờ rằng miếng bánh đó bị chém nát rồi, những mảnh vụn kia vẫn bắn vào mặt hắn mang theo mùi hương của táo. Mặc dù chỉ là bột vụn nhưng đều có mang theo nội lực, bắn vào mặt hắn khiến cả gương mặt đau rát, lúc này hắn mới phản ứng lại, vừa nãy nàng ta nói là bánh táo!
Nàng ta lấy đồ ăn làm vũ khí! Hơn nữa hắn lại trúng chiêu
"Tiện nhân, ức hiếp người quá đáng!"
Cát Anh vung trường kiếm, thét lên một tiếng, phía sau là tiếng vó ngựa mang theo cát bụi mù mịt, có bảy tám con tuấn mã đã phi về phía này, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt, mấy người cưỡi ngựa trong tay cầm roi đánh về phía xe ngựa của họ.
"A!"
Bốp một tiếng, chiếc xe mà Phố Ngọc Hà và Hỉ Nhi ngồi bị đánh vỡ tan tành, Phố Ngọc Hà cùng Hỉ Nhi kêu thét lên ôm chặt lấy nhau, có vô số mảnh gỗ đập xuống lưng họ, Lâu Tín hất kiếm, hất văng mảnh gỗ kia bay đi, đập về phía một gã đàn ông trong số đó.
"Lão sơn dương đúng là vô liêm sỉ, không đánh lại được ta lại còn tìm người giúp đỡ." Giọng của Lâu Thất cô cùng khinh miệt, suýt chút nữa khiến Cát Anh tức chết.
"Ngươi chỉ được cái già mồm, ta sẽ nhìn xem lát nữa ngươi còn có thể nói được không! Trầm Sát! Nói ngươi là kiêu hùng, là Đế Quân Phá Vực, sao bây giờ lại nấp sau lưng đàn bà vậy?"
"Chủ tử nhà ta không ra tay là vì muốn cho ngươi sống thêm một lát, vậy mà ngươi không biết ơn? Được rồi, chủ tử, hãy giúp hắn toại nguyện, cho hắn tới Tây Thiên uống trà với Như Lai thôi!"
Trầm Sát nhéo eo nàng, mẳng một câu: "Nhiều lời."
Hắn bế Lâu Thất bay lên, bỏ mặc Cát Anh mà xông về phía mấy gã đàn ông quất xe ngựa, một chưởng đánh đi, nội lực đáng sợ đồng thời đánh bay hai tên xuống ngựa, cả hai đều không ngừng hộc máu.
Phố Ngọc Hà thấy Lâu Thất vẫn được Trầm Sát ôm trong lòng liền đố kỵ tới phát điên.
"Một chiếc xe đã bị hủy hoại, chỉ có thể để họ ngồi cũng xe với Mộc Lan thôi." Nguyệt bảo Trần Thập và mọi người thu dọn. Trần Thập đã rửa sạch Phá Sát mang tới trước mặt Lâu Thất.
Lâu Thất cầm lấy cắm vào vỏ, đeo lên eo mình. Bây giờ Phá Sát gần như đã là của nàng, vì phần lớn thời gian đều là nàng sử dụng.
Trước đây Phố Ngọc Hà mặc dù có nhìn thấy Mộc Lan, nhưng Mộc Lan không nói gì, cũng che mặt, cô ta cũng không quá hiếu kỳ, nhưng khi ngồi cùng xe ngựa với Mộc Lan, cô ta liền cảm thấy hơi đáng sợ, cứ có cảm giác đôi mắt hở ra ngoài của Mộc Lan có vẻ quỷ quái âm u đáng sợ.
"Ta không muốn ngồi cùng xe với cô ta, ta không muốn."
Trần Thập nhíu mày: "Vậy cô muốn cưỡi ngựa?"
Ngựa kéo xe cũng là ngựa tốt, nhưng không phải thú cưỡi của họ, Phi Ngân và Đạp Tuyết đều có linh tính, vẫn đi ở phía sau xe.
"Ta không biết cưỡi ngựa."
"Vậy thì ngươi đi bộ đi."
"Ta muốn ngồi chung xe với Đế Quân, xe ngựa của Đế Quân rất lớn!" Phố Ngọc Hà kêu lên.
Trần Thập nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngốc: "Cô?"
"Đúng, sao chứ, không được sao? Bảo Lâu Thất xuống xe, cô ta chỉ là một thị nữ mà thôi, có tư cách gì ngồi cùng xe ngựa với Đế Quân!" Phố Ngọc Hà kêu lên, hy vọng Trầm Sát có thể nghe được.
Trên thực tế Trầm Sát đúng là đã nghe được, trong xe ngựa vọng ra tiếng nói của hắn: "Còn không câm miệng lại thì hãy rút lưỡi của cô ta."
"Tuân lệnh, Đế Quân!" Trần Thập đáp một tiếng, mắt vẫn nhìn Phố Ngọc Hà, như thể đang đợi cô ta lên tiếng để có thể thực hiện hình phạt rút lưỡi cô ta.