Đế Vương Sủng Ái

Chương 172 :

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Trong điện dược, Thần y nhìn thấy Lâu Thất, vội vàng nghênh đón, "Lâu cô nương đã đến rồi."



"Không chờ đợi lâu chứ?" Lâu Thất có chút cạn lời, nàng biết Thần y nóng lòng muốn lấy Tuyết Trung Hoa, nàng gọi một dược đồng đến, "Ngươi đến Tam Trùng Điện, tìm Nhị Linh, bảo cô ta đưa cái túi vải màu xanh đem tới đây."



"Vâng." Dược đồng nhanh chóng rời đi.



Sắc mặt của Thần y lập tức xịu xuống: "Lâu cô nương ngươi đến không mang theo đồ sao?"



"Ta tiện đường đến đây mà, đâu có mang theo. Đợi thêm chút nữa là được mà." Lâu Thất đi đến chỗ phơi thuốc của ông, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, tiện tay lấy một miếng sâm bỏ vô miệng.



Thần y đã nhìn rõ, nàng đâu phải đến đây đưa đồ, rõ ràng là muốn đến chỗ yên tĩnh của ông. Ông lắc đầu cười, đi vào pha một ly trà độc bí quyết chế riêng mang ra.



"Lâu cô nương có chuyện phiền muộn sao?"



Lâu Thất đón ly trà, nhấp một ngụm, đột nhiên đôi mắt sáng lên: "Trà ngon quá, dùng gì pha vậy?"



"Tuyết liên thêm một chút thuốc dược, dùng giếng nước đầu tiên của buổi sáng." Thần y thấy nàng không trả lời câu hỏi của mình bèn không hỏi tiếp nữa.



"Ngon lắm, sau này ta sẽ thường xuyên ghé uống."



Vừa nghe lời này, Thần y bỗng dưng cười đắng, tuyết liên của ông đâu có bao nhiêu, đôi lúc ông mới lấy ra pha một ly trà.



Nhưng câu nói tiếp theo của Lâu Thất khiến ông vui mừng điên cuồng.



"Dùng Tuyết Trung Hoa pha trà có lẽ cũng ngon lắm, lần này ta không chỉ hái một đóa, hái những mấy đóa cơ."



Tuyết Trung Hoa, còn khó tìm hơn Băng Sơn Huyết Liên, và thế nhân đại bộ phận không hiểu rõ, hiệu quả dược của Tuyết Trung Hoa còn tốt hơn cả Tuyết Liên.



Lâu Thất không có dự tính chừa một ít cho mình, Tuyết Trung Hoa đối với nàng mà nói không có công dụng gì nhiều, nàng không muốn làm Thần y, cho nên những thứ nàng chế ra đa số là bản thân phải dùng được, hoặc có thể sử dụng vào lúc nguy kịch, tuy hiện giờ ở với bọn Trầm Sát nàng có chế nhiều thứ hơn hồi đó, nhưng cũng không cần đến Tuyết Trung Hoa. Những thứ mà Thần y làm ra, bọn Nguyệt muốn dùng thì đến đây tìm là được rồi.
"Trước mắt bổn Đế Quân chỉ có mối quan hệ với một nữ nhân, người nữ nhân đó gọi là Lâu Thất."



Lâu Thất sững sờ, nàng không ngờ hắn cả gan nói câu này ra. Sau khi Trầm Sát nói câu này liền lạnh lùng nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau, nàng nhìn được trong ánh mắt lạnh lùng đó là niềm cháy bỏng rực rỡ, bỗng dưng trở nên ngại ngùng.



"Lâu cô nương, Tuyết Trung Hoa đã pha xong rồi, có dùng với Ma Ly Đảm không, ơ, Đế Quân?" Thần y cầm một cái bát đi ra, nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt liền thắng bước chân lại.



Nghe nói phục dùng Ma Ly Đảm, Trầm Sát hừ nhẹ một tiếng, thả Lâu Thất ra. Hắn tưởng lần trước Lâu Thất đã nghe lời dùng Ma Ly Đảm rồi, thì ra vẫn còn đó.



Trong lòng Lâu Thất thả lỏng, quay sang Thần y, "Ăn sao vậy?"



"Để Ma Ly Đảm vào trong nước này."



Lâu Thất làm theo, thì ra họ còn tưởng nuốt trực tiếp vào là được. May là nàng còn chừa lại, nếu nuốt sống không biết có ảnh hưởng hiệu quả không.



Ma Ly Đảm kia vừa thả vào trong nước Tuyết Trung Hoa bèn hòa tan nhìn rõ bằng con mắt thường, dần dần chuyển thành trong suốt, hòa lẫn với nước, không còn nhìn thấy được gì nữa.



"Lâu cô nương uống vào đi."



Lâu Thất nâng bát, không có do dự gì mà húp sạch. Thần y đứng bên cạnh tò mò và căng thẳng hỏi nàng về mùi vị của nó.



"Mùi vị rất lạ, có một ít vị của Tuyết Trung Hoa, nhưng nhiều hơn là mùi tanh gì đó không nói rõ được, cũng không phải là khó chịu, nhưng tuyệt đối không ngon miệng."



Nàng vừa dứt lời, trong ruột bỗng dưng đốt cháy nóng hổi, đột nhiên mặt nàng trắng bệch ra. Nhiệt độ này cao quá! Nàng cảm thấy cái ruột của mình sắp thêu thành tro! Nóng đến nỗi đau xé lòng!



Trầm Sát nhìn nàng chăm chú, chàng lập tức phát hiện sự ra khác lạ của nàng.



"Bị sao vậy?"