Đế Vương Sủng Ái

Chương 178 :

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Lâu Thất đóng cửa thiên điện lại, dù cho Trầm Sát gọi cửa thế nào đi chăng nữa, nàng cũng chỉ để lại một câu cần phải nghỉ ngơi cản hắn lại.



Khi thần y thấy Trầm Sát cũng vài lần mở miệng muốn nói gì, thế nhưng cuối cùng lại ngậm chặt miệng lại.



Trời vừa sáng nàng liền xách Mộc Lan tới khu nhà giam, lại động tay chân chút trên mặt cô ta. Hoa Vu Tồn muốn thỉnh giáo nàng về trận pháp, Lâu Thất dường như lại lười nói chuyện, chỉ bảo hắn chọn một phòng giam nhốt Mộc Lan lại, rồi cũng tự bố trí trận pháp quanh phòng.



Thời gian lại trôi qua, Phạm Trường Tử quả nhiên không muốn đợi nữa, thúc giục xuất phát.



Trầm Sát vẫn luôn nghiêm mặt, khí tức lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, đến ngay cả Nguyệt và Ưng cũng không dám lại gần hắn, nom hắn như bất cứ lúc nào cũng có thể giết người vậy.



Mà Lâu Thất lại vẫn luôn mỉm cười, tuy rằng sắc mặt của nàng vẫn trắng bệch như cũ, thế nhưng đôi mắt sáng long lanh lại khiến người ta bỏ qua sắc mặt của nàng.



Điều bất ngờ là, nàng lại mặc nam trang, hơn nữa bộ dáng này, tóc búi lên cao, buộc bằng một sợi dây màu ngọc, y phục xanh ngọc, ủng dài trắng tinh, dùng dây lưng mới tinh dài hơn so với người bình thường buộc lại, Phá Sát đeo ngang hông. Sau lưng đeo một cái tay nải màu đỏ sẫm khiến bọn họ đều cảm thấy rất quái dị.



Nghe nói đó đó là thứ mà Nhị Linh vội vã làm ra theo lời của nàng trong vòng một ngày, chẳng ai biết được bên trong chứa thứ gì.



Nàng đứng bên Đạp Tuyết, dung nhan như ngọc, tuy ăn mặc có chút quái dị những cũng không làm hào quang quanh người giảm đi chút nào. Điều khiến Tuyết Vệ nghiến răng ghen tỵ hơn là nàng mặc như vậy cực kỳ có khí chất.



"Lâu Thất, bảo trọng." Nguyệt nhìn Lâu Thất, nàng chỉ khẽ mỉm cười.



Trong lòng Nguyệt có một cảm giác quái dị khó nói, hắn vẫn luôn cảm thấy Lâu Thất hai ngày nay lạnh lùng và xa cách hơn Lâu Thất thường ngày.



Hắn không phải không hổ thẹn, nhưng vì Đế Quân, hắn tuyệt không hối hận.



Tâm tư của Ưng cũng không có tinh tế như vậy, căn bản chẳng có chút cảnh giác nào, theo những gì mà Nguyệt quan sát, đến cả Đế Quân cũng không nhận ra được sự biến đổi nho nhỏ này của Lâu Thất.



Hắn lui lại, cụp mắt xuống không nói nữa.



"Lâu Thất, từ trước đến nay vậy may của ngươi vẫn rất tốt, nói không chừng vừa tới nơi đã phát hiện ra Tử Kim Đằng rồi ấy chứ! Sau khi lấy được nhớ quay lại sớm đó!" Ưng vừa nói vừa quan sát nàng một chút, sau đó có chút ghét bỏ, "Chỉ là ngươi ăn mặc thế này có chút quái dị, dở ông dở thằng."



"Ngươi không thấy là rất đẹp trai sao?" Lâu Thất nói, nhìn về phía Nhị Linh, "Nhị Linh, chăm sóc bản thân cho tốt nhé."



"Được rồi được rồi, ta sẽ trông chừng nàng ấy, không để cho người khác ức hiếp nàng ấy." Ưng nói, "Đợi ngươi trở về ta sẽ nuôi nàng ta đến mức trắng mập lên cho coi."



Sắc mặt của Nhị Linh nhất thời đỏ bừng lên.




"Trần Thập, Lâu Tín, lên ngựa, đi!" Lâu Thất khẽ quát một tiếng, Trần Thập và Lâu Tín liền xoay người lên ngựa, đi sau lưng nàng.



"Tử Lâm, còn chưa đi?"



Nạp Lan Tử Lâm rời khỏi Nhị Trùng điện, đi thẳng một đường tới Nhát Trùng điện, sau đó chạy gấp xuống núi, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng nữa rồi.



Trầm Sát chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, hắn xoay người về lại Tam Trùng điện, đột nhiên hỏi Nguyệt vẫn đang đi bên cạnh, "Ngươi có cảm thấy, lần này Thất Thất đi có vẻ giống như sẽ không trở lại nữa không?



Nguyệt cả kinh.



Vốn cũng chẳng cảm thấy, thế nhưng khi hắn vừa nói như vậy, không ngờ cũng chó chút cảm giác! Lâu Thất thật sự như đang từ biệt bọn họ vậy, đặc biệt là khi nàng ta nói với Trần Thập và Lâu Tín những lời thế kia.



Không nghe thấy câu trả lời của hắn, sắc mặt Trầm Sát ngay lập tức nặng nề vô cùng.



"Nàng dám không về, dù bổn Đế Quân phải đuổi theo tới chân trời góc bể cũng phải bắt lấy nàng!"



Thần y lại há hốc miệng, nhưng vẫn không nói gì, chỉ khẽ thở dài một hơi.



Ưng vẫn luôn hoảng hốt, lúc này lại kìm không nổi mà hỏi một câu, "Chủ tử, người muốn phong Lâu Thất làm phi sao?"



Trầm Sát không trả lời hắn, nhưng lại nói với Nguyệt, "Ghi một công cho nàng."



Nguyệt gật đầu vâng. Dù có thể nào đi chăng nữa, Lâu Thất trích màu đủ để chủ tử khống chế cơn đau do cổ độc phát tác vào mỗi mười lăm đã phải ghi một công rồi.



Hiện giờ, Lâu Thất đã có hai công lao.



Lần trước, nếu như không phải phần lớn Thạch tủy ngàn năm đều vào bụng nàng ta, nếu không phải vì nàng ta muốn cứu người mới tới Vân Phong sơn trang, chỉ với việc nàng tìm được Thạch tủy ngàn năm và cứu Đế Quân ra khỏi trận pháp Sinh Linh Tiếu, nàng ta đã lại có thêm hai công lao rồi. Lúc này Nguyệt không khỏi thầm tính lại, có phải vì hắn hà khắc quá hay không, từ tận trong tiềm thức hắn không mong rằng Lâu Thất có thể đạt được mười công lao, vì vậy mới tìm lý do để xóa bỏ hai công lao kia của nàng?



Dù có thế nào đi chăng nữa, Thạch tủy ngàn năm Đế Quân cũng đã dùng rồi, nếu như không có nàng, Đế Quân cũng chẳng ra nổi đại trận Sinh Linh Tiếu, chuyện đó chắc chắn là có người gài bẫy Đế Quân, nếu như không phải Lâu Thất nói muốn cứu người, cũng sẽ có những cái bẫy khác đang chờ bọn họ.



Giấu đi hai công của Lâu Thất như vậy, là bởi hắn thật sự lo lắng Đế Quân cho nàng Hậu vị sao?



Thành Phá Vực xa xa bị quăng lại ở đằng sau, quay đầu cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng nho nhỏ, hoang nguyên gió lạnh rét căm căm, thổi qua gương mặt của Lâu Thất, nàng mím môi, vỗ vỗ Đạp Tuyết, cất giọng nói, "Đạp Tuyết, chạy nhanh lên nào!"