Đế Vương Sủng Ái
Chương 182 :
Ngày đăng: 14:14 19/04/20
"Các ngươi nói thật sao?" Phạm Trường Tử cũng không nhịn được.
Lâu Thất lập tức trợn trừng mắt: "Chúng ta ăn no rỗi việc đi trêu ông sao?" Nàng không dùng thái độ tốt để nói chuyện với Phạm Trường Tử, lúc nào cũng khiến cho ông ta tức gần chết.
Tuy hai ngày nay Trần Thập đã bị lây tính cách này của nàng, không sợ hãi Phạm Trường Tử như trước kia nữa, nhưng vẫn không dám dùng dáng vẻ giống như Lâu Thất, vì vậy hắn nghiêm túc nói: "Tam trưởng lão, đương nhiên là thật, bởi vì trong thành Phá Vực có binh lĩnh chuyên đi điều tra các thế lực ở Hoang Nguyên cho nên mất khá nhiều công sức mới điều tra ra được, Mãnh Hổ Sơn này chính là sơn trại của Độc Nhãn."
Phạm Trường Tử bị Lâu Thất chọc tức, không thèm nói chuyện với nàng nữa, chỉ hỏi Trần Thập: "Chuyện trước đây của Độc Nhãn, lão phu cũng đã nghe qua, nhưng hắn thật sự đem bảo vật cướp được đều chuyển về đây sao?"
"Đúng vậy, Tam trưởng lão, hắn trốn ở Hoang Nguyên này rồi thì nhất định sẽ không ra ngoài đâu. Nhiều tài sản như vậy không để ngay bên cạnh mình thì sao yên tâm được chứ? Hơn nữa tuy Hoang Nguyên của Phá Vực có núi, có nước, nhưng trừ nội thành của Phá Vực thì chỗ khác đều không có ai trồng trọt lương thực, hoa quả, rau xanh... Ở chỗ này khắp nơi đều là cỏ cây, còn có vài chỗ đều là đầm lầy nguy hiểm, cái gì cũng có. Nhất định phải có rất nhiều tiền mới được, bởi vì mỗi lần ra ngoài mua sắm đều phải mua đủ những vật phẩm thiết yếu. Cho nên, Tam trưởng lão, ngươi cảm thấy Độc Nhãn sẽ không mang theo đống tài sản đó tới đây sao?"
Lâu Thất nghe xong cảm thấy rất buồn cười, nàng không ngờ Trần Thập lại biết nói dối như thật, hắn nói chuyện vô cùng nghiêm túc, vì vậy càng dễ khiến cho người khác tin tưởng.
Phạm Trường Tử quả nhiên gật đầu liên tục.
"Độc Nhãn này chẳng lẽ còn giàu hơn cả Vấn Thiên Sơn sao?"
Trần Thập lập tức sững sờ, hắn là người trung thực, những lời này hắn phải trả lời thế nào đây? Vấn Thiên Sơn có tiền tài bảo vật tích tụ trăm năm, khẳng định là không ít, nhưng nếu như đem so sánh thì hắn cũng không biết hai bên có bao nhiêu, nói bên nào ít hơn cũng không được...
"Ai biết Vấn Thiên Sơn các ông vơ vét bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng chứ?" Lâu Thất nhìn ra sự khó xử của Trần Thập, lập tức đỡ lời: "Mà dù sao đó cũng là chuyện của các ông, còn ta, cho dù ta có gia tài bạc triệu thì ta cũng không ngại kiếm nhiều tiền hơn một chút đâu. Phạm trưởng lão, coi như Vấn Thiên Sơn giàu nhất thiên hạ thì đã sao chứ? Tài sản ở đó đều là của mình ông sao?"
Câu nói cuối cùng của Lâu Thất dùng giọng điệu vô cùng mỉa mai, tuy làm cho Phạm Trường Tử khó chịu, nhưng cũng cảnh tỉnh ông.
Ông không thể không thừa nhận, Lâu Thất nói không sai chút nào. Thứ nhất, không ai ngại nhiều tiền cả, thứ hai, Vấn Thiên Sơn có nhiều tiền tài bảo vật hơn nữa thì cũng không thuộc về một mình ông.
Lúc này, ba người Lâu Thất, Trần Thập và Lâu Tín dường như chẳng thèm để ý đến ông ta nữa, thấp giọng tính toán kế hoạch. Phạm Trường Tử ở một bên nghe lén, thầm nghĩ bọn họ thật ngu xuẩn. Dựa vào nội lực của ông, âm lượng cỡ này ông đều có thể nghe được rõ ràng, bọn họ còn làm ra vẻ thần bí cho ai xem chứ?
Phạm Trường Tử mặc bộ đồ này sẽ cảm thấy bản thân mình giống như cao nhân, vì vậy ông ta không nguyện ý mặc quần áo bình thường.
Lâu Thất cười thầm.
Nàng đã sớm dự đoán được ông sẽ không đổi, hơn nữa, điều nàng muốn chính là điều này.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Trần Thập và Lâu Tín dẫn đường, đoàn người đi thẳng tới Mãnh Hổ Sơn.
Thật ra hai người bọn họ cũng chỉ biết phương hướng đại khái, cứ tưởng sẽ rất khó tìm, nhưng không ngờ sẽ thấy một màn kia...
Trên mảnh đất lớn bằng phẳng, cỏ dại đã bị nhổ sạch. Dưới ánh trăng, một bức tường thành dài trăm thước đang lẳng lặng đứng ở đó, trên bãi đất trống có một đống đá lớn, còn có cả một đống gỗ lớn.
Sau mảnh đất trống này chính là một tòa núi không cao lắm. Nhưng dù tòa núi kia không cao thì cũng rất dốc, chân núi bị đào ra thành một hố lớn, xem ra là đang tiến hành phòng ngự. Dưới núi có gần trăm ngôi nhà gỗ nhỏ, đa số đều tối đen, thỉnh thoảng sẽ có một hai gian nhà tản ra ánh nến yếu ớt.
Điều khiến bọn họ khiếp sợ nhất chính là bức tường thành rộng hơn trăm thước cùng đống vật liệu đá, gỗ đầy quy mô kia.
Những thứ này lấy từ nơi nào? Hơn nữa hành động lớn như vậy, sao lại không có tin tức truyền ra?
"Độc Nhãn muốn xây thành trì sao?" Trần Thập hoảng ợ phát hiện sự thật này. Trong Hoang Nguyên ở Phá Vực, các thế lực đều tìm được hoàn cảnh thích hợp với mình, sau đó dựa theo thế núi để xây nhà, hoặc trực tiếp đào động phủ, nào có ai chuẩn bị xây thành trì như thế này?
Có, Phá Vực trước kia cũng được xây nên như vậy, nhưng đó phải tích tụ từ rất nhiều năm, do nhiều người tụ họp với nhau, trong lúc vô tình tạo thành một cái thành mà thôi. Sau đó mới có thành chủ đời trước đứng lên thu thuế xây thành...
Bây giờ, ở chỗ này, chỉ có một mình Độc Nhãn, hơn nữa hắn chỉ mới tới Hoang Nguyên của Phá Vực được hai năm...