Đế Vương Sủng Ái

Chương 204 :

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Đám dược thảo đó cũng cách chẳng xa, thế nhưng ít nhất cũng phải vào trong đám chướng khí khoảng năm mươi mét. Đừng nói là năm mươi mét, chướng khí này dù cho bọn họ bước vào năm mét thôi đã thấy chóng mặt rồi. Lâu Thất có thể nhìn thấy đám dược thảo kia là bởi trên lá của chúng có một tầng óng ánh nhẹ, rất rõ ràng giữa chướng khí màu xanh.



Chỉ là thứ này nếu như không có kiến thức về y lý chuyên sâu thì cũng không nhận ra được, hơn nữa người luôn có một quan niệm là, nếu đã sinh trưởng trong chướng khí, chỉ e cũng chỉ là độc hoa độc thảo, ai mà có thể nghĩ dược rằng đó là thứ có thể khắc chế được chướng khí chứ.



Hiện giờ, nhìn khoảng cách đó, mặt Vấn Kiếm đã có chút den. Bọn họ vốn không muốn để Lâu Thất vào. Đi theo bọn họ chẳng qua là chuẩn bị để đợi Vân Hoa Trùng trong cơ thể nàng ta kết tơ rồi lấy mạng nàng ta mà thôi, lại diễn một màn kịch cứu Lâu Tín, sau đó khuyên hắn trở lại Phá Vực... Tất nhiên cũng tiện đường dắt chúng về luôn. Sau đó Vấn Cầm và Vấn Thư thầm đi theo có thể đưa hài cốt của họ tặng cho Âm Nguyệt giáo chủ.



Thế nhưng một khi đã muốn tiến vào trung tâm của Thần Ma Cốc này, chúng cũng chẳng thể biết rằng sẽ phát sinh ra chuyện gì, thánh nữ của chúng trước đây chưa vào bao giờ, cũng không biết tình hình ra sao, lỡ như xảy ra sai xót gì thì phải làm sao đây? Thánh nữ cũng đã nói rồi, trước khi Lâu Tín quay về nói cho Trầm Sát biết nguyên nhân cái chết của Lâu Thất, bọn chúng phải bảo vệ họ.



Ngất.



Nhiệm vụ này ác quá rồi đó.



Thế nhưng lúc này Vấn Kiếm cũng chẳng còn cách nào khác, hắn phải nghe lời Lâu Thất.



"Cô nương, trong Thần Ma Cốc nguy hiểm dị thường, cô nương đừng nên lấy thân mình để thử nguyện chứ?" Vấn Mặc không nhịn được mà khuyên nàng.



Lâu Thất nghiêm mặt, " Vấn Mặc, ngươi nói vậy là sai rồi, ngươi đã từng nghe nói qua câu này chưa, sự kỳ ngộ luôn sinh ra trong sự hiểm nguy, ngươi chưa xem mấy tiểu thuyết võ hiệp kia sao? Nhân vật chính gặp phải nguy hiểm đến tính mạng sẽ gặp được điều bất ngờ, có thể là bí kíp tuyệt thế võ công, hoặc là kỳ quả giúp tăng công lực gì gì đó. Nếu như chúng ta đã tới đây rồi, sao có thể không cược một phen chứ?"



Đừng nói đến Vấn Kiếm Vấn Mặc, đến ngay cả Trần Thập và Lâu Tín đều sững sờ nhìn nàng.



Lâu Tín nói, "Cô nương, người xem mấy tiểu thuyết võ hiệp đó ở đâu vậy?" Sao từ trước đến nay hắn chưa từng thấy bao giờ chứ?



Lâu Thất chảy hắc tuyến, lẽ nào phải kể cho bọn họ về Kim Dung Kim đại hiệp, Cổ Long Cổ tiền bối sao? "Điều đó không quan trọng, tóm lại, đến thì cũng đã đến rồi, ta nhất định phải vào xem sao."



Vấn Kiếm không biết làm gì hơn, chỉ đành lấy khăn che miệng, hơi nghiêng người, dùng tốc độ nhanh nhất để hái đám dược thảo đó.



Vào khắc này, Lâu Thất mới được coi là nhìn thấy thực lực thật sự của hắn, khinh công của Vấn Kiếm hơn Trần Thập và Lâu Tín, như một đạo tàn ảnh lướt qua, trong chớp mắt đã tới cạnh đám dược thảo kia.
"Chúng ta mau đi thôi, phỏng chừng hai ngày này cũng là lúc mà Tam Hàn Thu Giao ra khỏi đất đó."



Hơn nữa, Vân Hoa Trùng trong người Trần Thập cũng cần phải nhanh chóng được thanh trừ.



Vấn Kiếm và Vấn Mặc vốn có chút hoài nghi về dược hoàn mà nàng chế ra, thế nhưng thấy nàng và Trần Thập cùng Lâu Tín sau khi uoosnh dược hoàn liền vào trong chướng khí, không do dự chút nào, lúc này mới đối mắt nhìn nhau đi theo.



Đi được vài mét, quả nhiên không khó chịu ở chỗ nào, cả hai đều khẽ kinh ngạc, liền đánh giá cao bản lĩnh của Lâu Thất hơn một chút. Xem ra, Thánh nữ nói rất đúng, nữ nhân này không diệt không ổn, không giết nàng, sau này nàng ta nhất định sẽ uy hiếp đến địa vị của Thánh nữ ở Phá Vực.



Hai vị bạn học này từ ngày nhỏ vì có một thân thể phù hợp cho việc luyện võ nên đã được chọn lên Vấn Thiên Sơn, sau này lại được làm thị vệ trong Thánh Nữ Các của Nạp Lan Họa tâm, cả ngày đều nhìn sắc đẹp tuyệt trần của cô ta, sớm đã thành fan não tàn của cô ta rồi.



Chướng khí màu xanh càng lúc càng dày đặc, lượn lờ khắp cây cối hoa cỏ, thỉnh thoảng còn có kỳ thạch dị thủy, điều này khiến Thần Ma Cốc lại có chút giống một thế ngoại tiên cảnh.



Cả một đường, Lâu Thất càng ngày càng nhìn thấy nhiều dược liệu quý hơn.



Ôi chao, dược liệu trăm năm thì tính là gì chứ, ở đây còn có cả ngàn năm nè được không hả? Linh chi ngàn năm, nhân sâm ngàn năm, Hà Thủ Ô ngàn năm, Mê Hồn Hoa... ngàn năm?



Nàng dụi dụi mắt, lại nhìn về bông hoa trắng nhỏ bên cạnh dòng suối kia, không nhìn lầm mà, đây thực sự là Mê Hồn Hoa! Nó không khác mấy so với Mê Hồn Hoa mà bọn họ hái ở Mê Hồn Cốc ngày trước, nếu như nói là có, thì chính là cánh hoa lớn hơn chút, sắc hoa trắng nõn hoàn mỹ hơn mà thôi.



Những thứ khác cũng tạm, nhưng Mê Hồn Hoa này nàng chắc chắn phải hái! Đóa mà Trầm Sát có trước kia đã bị nàng dùng trước để áp chế độc phát cho hắn vào lần nào đó rồi, lúc đó nàng dã lấy chút máu của hắn niêm phong lại, tới lúc cần chế thuốc thì lại laasyra, thế nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn là có thể chút máu đó có đủ để lấy ra lượng Mê Hồn Hoa đủ dùng hay không. Hiện giờ lại thấy một bông nữa, sao có thể bỏ qua chứ?



Nàng ném cho Lâu Tín một ánh mắt, Lâu Tín liền kéo Vấn Mặc Vấn Kiếm lại hỏi loạn xạ tứ tung.



"Ta đi vệ sinh một chút." Lâu Thất bay đi ném lại một câu, chạy về phía kia.



Trần Thập lập tức mở áo choàng che ở bên đó, "Các ngươi qua đằng kia nói chuyện đi."