Đế Vương Sủng Ái
Chương 212 :
Ngày đăng: 14:14 19/04/20
Trần Thập gật đầu: "Vốn dĩ binh khí đã vô cùng lợi hại, nhưng bảng thần khí lợi hại là bảng xếp hạng kết hợp cả binh khí và võ công của người đang sở hữu binh khí đó, có nghĩa là thanh lợi khí này, trong tay một người có thể phát huy được uy lực lớn nhất của nó. Phá Vực vốn cũng không được xếp đầu tiên, nhưng vì nó ở trong tay Đế quân, cho nên vị trí cũng tăng lên."
Lần đầu tiên Lâu Thất nghe được còn có phương thức xếp hạng như thế này, hỏi: "Vậy bảng xếp hạng này do ai lập ra? Cái này không phải hắn sẽ nắm rõ được võ công của tất cả mọi người trong lòng bàn tay sao?"
"Ừm, có thể nói như thế." Trần Thập nói: "Nhưng cũng không có người nào biết người lập ra bảng xếp hạng này là ai cả."
Lâu Tín thêm vào một câu: "Nguyệt Vệ đại nhân cũng đã từng suy đoán, bảng xếp hạng này có khả năng là Đoạn Trần Tông bên kia lập ra."
Đoạn Trần Tông?
Trong lòng Lâu Thất liền sợ hãi. Nàng đến thế giới này chưa tới hai tháng, Đoạn Trần Tông đã biết đến nàng. Cả tông trên dưới vừa muốn bắt nàng, lại muốn giết nàng. Từ đó có thể thấy, mọi người, mọi việc trong thiên hạ, Đoạn Trần Tông đều rõ như lòng bàn tay.
Lúc kiếm trong tay Nạp Lan Họa Tâm vung ra, kiếm khí màu trắng liền đan lại thành một hình vẽ phức tạp. Khi cổ tay nàng ta rung lên, thân kiếm cũng rung lên phát ra tiếng phượng kêu, đây có thể cũng là nguyên nhân thanh kiếm này có tên như vậy. Thanh kiếm này, dù là bề ngoài hay quá trình vung kiếm thì ánh sáng và âm thanh của nó đều rất rực rỡ, tráng lệ, có thể khiến trong lòng đối thủ ít nhiều có chút áp lực. Thế nhưng, Lâu Thất lại không thích thanh kiếm này, nó phù hợp với Nạp Lan Họa Tâm hơn, vẻ phô trương cũng lớn, thực lực cũng cao.
Nhưng thực tế còn không bằng Phá Sát của nàng, à không, Phá Sát của Trầm Sát.
Xem ra Phá Sát ở trong tay nàng cũng hơi lãng phí, nếu thực sự đưa cho nàng, địa vị đứng đầu của Phá Sát có thể không giữ được rồi.
Cũng may nàng có được Hắc Kim Đằng Vương, theo dự định của nàng, nếu có thể tìm được người chế tạo giỏi, nàng tin đến lúc đó, binh khí của nàng cũng không phải sẽ quá kém.
Trong lúc họ nói mấy câu như thế, Nạp Lan Họa Tâm đã ép lùi được con mãnh thú kia, danh hiệu thiên tài võ học của Vấn Thiên Sơn xem ra cũng không phải giả.
Mãnh thú kia liên tục lùi về sau, cũng đã lùi đến cách chỗ Lâu Thất không xa. Lúc này, trên người nó không có sương mù bao phủ, dưới khoảng cách như thế, Lâu Thất có thể nhìn thấy hình dáng của nó, lực chú ý của nàng lại rơi vào trên chân nó.
"Ta biết làm sao để nhổ cây Tam Hàn Thu Giao kia ra rồi." Ánh mắt Lâu Thất sáng lên.
Sao con mãnh thú này lại xuất hiện ở đây? Sao nó lại muốn ăn Tam Hàn Thu Giao? Mọi vật trên thế gian đều tương sinh tương khắc với nhau, mỗi sự vật tồn tại đều có đạo lý riêng của nó.
Trong không khí cũng vẫn còn mùi máu tươi nhàn nhạt, đó là máu những thị vệ, thị nữ đã chết của nàng ta.
Lúc này, Nạp Lan Họa Tâm mới nghĩ đến, tuy nàng ta đã đánh lui con mãnh thú kia, nhưng không cam đoan nó sẽ không quay trở lại nữa. Sao nàng ta có thể rời khỏi chỗ này chứ?
"Đáng chết, đáng chết."
Nạp Lan Họa Tâm không khống chế được ngửa mặt lên trời hét to. Ngực nàng ta như có một luồng khí chặn lại khiến nàng ta không thể thở nổi. Đây là lần đả kích lớn nhất và thất bại nặng nề nhất mà Nạp Lan Họa Tâm gặp phải trong suốt hai mươi năm qua.
Nhưng, nàng ta lại không biết phải đi tìm ai để trút giận.
Nạp Lan Họa Tâm vô cùng căm hận, tay vô thức dùng sức nắm lại thật chặt, còn dùng nội lực mà nắm lại. "Bốp", nàng ta cúi đầu nhìn, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Dưới cơn tức giận, nàng ta lại bóp nát viện Lam Hải dạ minh châu đang cầm trong tay.
Bóp nát rồi!
Lam Hải dạ minh châu trị giá trăm vạn lượng hoàng kim, một viên bị mãnh thú nuốt, một viên lại bị nàng ta bóp nát.
Chuyến đi này, nàng ta đã tổn thất bao nhiêu?
"Phụt."
Cuối cùng Nạp Lan Họa Tâm cũng không nén được nữa, phun ra một ngụm máu.
Lâu Thất và Trần Thập, Lâu Tín sử dụng khinh công đến mức cao nhất, lúc trời vừa sáng, cuối cùng cũng đến được dưới thác nước.