Đế Vương Sủng Ái

Chương 214 :

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


"Điều này... sao lại vậy chứ..." Kim Lão một hồi lâu cũng không nói lên lời.



Lâu Thất đưa hồ ly cho ông ta, Tử Vân Hồ yếu ớt nhìn nàng, vẻ mặt ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ sơ sinh. Mặc dù nhìn rất thích nhưng Lâu Thất không muốn nuôi thú cưng lắm, chăm sóc rất phiền phức.



"Đây đúng là Tử Vân Hồ!" Tận tay chạm vào con hồ ly đó, Kim Lão mới thực sự chắc chắn, lập tức tươi cười rạng rỡ: "Ôi, ôi ôi, bây giờ thì tốt rồi, bây giờ thì tốt rồi, ta có thể trở về báo cáo nhiệm vụ rồi!"



"Kim Lão, lão đừng quên vụ cá cược của chúng ta đấy."



Nét mặt của Kim Lão lập tức ủ dột. "Nha đầu nhà ngươi đúng là không chịu thiệt thòi một tí nào. Có điều trị sự phản phệ của Bổn Mệnh Huyết Chú cho ngươi trước đã, nhìn gương mặt già nua của ngươi lại thấy khó chịu."



Kim Lão nhét Tử Vân Hồ vào lòng Trần Thập, Lâu Thất cũng đưa cá cho hắn, Tử Vân Hồ kêu lên khe khẽ hai tiếng sau đó cúi đầu ăn cá.



"Bổn Mệnh Huyết Chú thi triển thế nào chắc ngươi đã biết, nghịch chuyển máu huyết toàn thân bằng bí pháp, kích phát năng lượng tối đa trong cơ thể, nhưng cũng gây ra tổn hại rất lớn đối với cơ thể. Linh quả mà lúc trước ngươi ăn có thể bảo lưu huyết lưu nội lực nghịch chuyển trong cơ thể để có thể chuyển ngược trở lại, chỉ cần ngươi cảm nhận được nguồn năng lượng này, có thể dẫn dắt nó đi xuôi một lượt là được, hừm, đương nhiên cái này cũng phải cần ngộ tính."



Không phải ông ta cứu mà chỉ là một phương pháp rất mơ hồ! Xem ra vẫn cần phải có ngộ tính! Lâu Thất nhìn ông ta nhíu mày, Kim Lão bối rối nói: "Không phải ta lừa ngươi đâu, Bổn Mệnh Huyết Chú vốn dĩ là bí pháp chỉ Lâu gia mới có, ta cũng không biết, ta chỉ vô tình nghe được phương pháp này trước đây thôi..."



"Cô nương!"



Trần Thập và Lâu Tín giật mình kinh hãi, nếu như không thành công thì sao? Lẽ nào cô nương nhà họ sẽ phải mang theo gương mặt này?



Họ bỗng cảm thấy tương lai vô cùng tối tăm. Nếu như Đế Quân nhìn thấy cô nương thế này trong lòng nảy sinh chê bai thì phải làm sao? Khi đó họ có trách cứ Đế Quân được không, hay là thương xót cho cô nương?



Lâu Thất mới đầu còn rầu rĩ nhưng sau đó đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại: "Phương pháp này có đáng tin không vậy?"



"Ta nghe được từ Lâu gia." Ý là cũng coi như đáng tin.



Lâu Thất gật đầu. Không thử sao biết được nàng sẽ không thành công, nàng chưa bao giờ nghĩ mình rất ngốc, nếu đã có cách như vậy nàng sẽ có cơ hội thành công.



Có điều, vốn dĩ yêu cầu kia khiến nàng cảm thấy hơi ngại, bây giờ thì có thể nói ra rồi: "Kim Lão, đã thua thì phải chấp nhận."



"Được thôi, ngươi nói xem ngươi muốn ta làm gì?"




Lâu Thất cũng không ngờ rằng lần này nàng thử đã mất tới nửa tháng.



Nhưng nàng thành công rồi.



Nửa tháng này ngoài cơm ngày ba bữa, giải quyết việc cá nhân ra thì nàng hầu như không hề nhúc nhích, ngồi xếp bằng trên đống cỏ dày ấm áp nghi là ổ nằm ngủ của Tử Vân Hồ, lĩnh ngộ phương pháp hóa giải, có lúc không nghĩ ra liền dứt khoát tu luyện nội lực, hồi sau mới nghĩ tiếp.



Xoa lên gương mặt đã trở lại mịn màng của mình, nàng thở phào. Chính trong lúc này nàng lại đột nhiên nhíu mày.



"Cô nương, sao vậy?"



Trần Thập và Lâu Tín hôm nay đã thu dọn xong hành lý, đợi sẵn ở một bên. Thấy nàng thu công, hai người đều thở phào, nhưng lại thấy nàng bỗng dưng nhíu mày, cả hai lập tức lo lắng.



Lâu Thật có chút không dám tin, nhưng nội lực dồi dào trong đan điền là cớ làm sao?



"Hình như nội lực của ta tăng lên rất nhiều." Lâu Thất chậm rãi nói.



"A?"



Lâu Thất nhảy lên, quả nhiên cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn trước đây rất nhiều, nội lực hồn hậu giống như đại dương.



"Chúc mừng cô nương công lực tăng lên."



"Chúc mừng cô nương!"



Trần Thập và Lâu Tín cũng vui mừng thay cho nàng.



Lâu Thất đoán chắc là do nơi này có nhiều linh khí, nếu không Tử Vân Hồ cũng không ở tại đây, còn một điểm nữa đó là Thạch Tủy Ngàn Năm nàng uống khi trước, ban đầu tưởng rằng đã hoàn toàn dung hợp nhưng trên thực tế là không phải. Lần này gặp họa được phúc mới hoàn toàn dung hợp dược hiệu của Thạch Tủy Ngàn Năm.



"Đi thôi, mang theo thu hoạch của các ngươi ra khỏi cốc thôi!"