Đế Vương Sủng Ái

Chương 216 :

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


"Giết tướng trước trận đánh, trời ơi, ai cũng nói Trầm Sát tàn bạo, xem ra đúng là như vậy! Tiểu muội, muội thực sự muốn gả cho một người như vậy sao?" Trên lầu tháp của Dao Phong Trại, đại trại chủ Ấn Phi mặc chiến giáp nhíu mày nhìn thiếu nữ mặc xiêm y sặc sỡ, vẻ mặt không đồng tình.



Thiếu nữ có đôi mày sắc như kiếm, mắt đan phượng, đôi môi căng mọng, mặc dù không phải quốc sắc thiên hương nhưng dung mạo cũng thuộc hàng thượng đẳng. Đặc biệt là giữa hai nghìn nam tử hai phe ta và địch, càng làm tôn lên vài phần nhan sắc cho cô ta.



"Đại ca, nếu muội không tự tìm người thích hợp với mình để gả, huynh nói trong trại có ai dám lấy muội?"



Thiếu nữ này chính là tam trại chủ Ấn Dao Phong của Dao Phong Trại.



Cô ta đang nhìn nhị ca Ấn Hải dẫn binh dưới lầu tháp, có chút căng thẳng và cũng có chút hưng phấn: "Đại ca, huynh nói xem trận này nhị huynh có thể đánh thắng không?"



Ấn Phi cả giận nói: "Vậy muội hi vọng nhị ca của muội thắng hay thua?"



Ấn Dao Phong quay người lại ôm lấy cánh tay của hắn lắc qua lắc lại, nũng nịu nói: "A, đại ca, huynh đang giận Dao Phong đấy sao?"



"Đại ca đâu dám giận muội, bây giờ muội là đại cô nương rồi, nhiều chủ ý."



"Rõ ràng là vẫn còn giận mà." Ấn Dao Phong nói: "Muội biết đại ca và nhị ca không muốn khuất phục người khác, nhưng mục đích chúng ta tới Phá Vực Phong Nguyện dựng trại là gì, đại ca quên rồi sao? Năm đó thôn chúng ta gặp thiên tai, người trong thôn chết thì chết mà bỏ đi thì bỏ đi, những kẻ làm quan cũng bỏ mặc chúng ta, thấy người trong thôn sắp chết đói hết mà vẫn còn đòi hỏi phải chọn thê thiếp cho thành chủ nào đó, lại còn nam nữ đều cần, ra lệnh dẫn hết nam nữ đã qua mười bốn tuổi đi. Người dân trong toàn thôn đều bỏ chạy tới đây, chẳng qua chỉ là muốn sống cuộc sống yên ổn không phải ai cũng có thể ức hiếp đó sao?"



Thấy sắc mặt Ấn Phi dịu lại, Ấn Dao Phong lại nói tiếp: "Nhưng bây giờ Phá Vực Phong Nguyên vô số các thế lực lớn nhỏ, quy mô không hề thua kém một nước nhỏ, đại ca, huynh cho rằng cứ tình hình thế này chúng ta có thể yên ổn được bao lâu nữa? Không phải Trầm Sát đánh tới thì tương lai sẽ có người khác đánh tới. Đương nhiên chúng ta cũng có thể đi đánh người khác, nhưng huynh có hỏi đại tẩu, nhị tẩu và các cháu chưa, còn nữa đã hỏi các huynh đệ dẫn theo cả vợ con ba mẹ tới đây chưa, có ai muốn sống cuộc sống như thế này không?"



"Hừm, vậy muội tưởng rằng, quy thuận Trầm Sát là có thể tiếp tục cuộc sống yên ổn sao? Muội nhìn đi, chủ tưởng trước đây của mình, hắn một kiếm là có thể giết."



Ấn Dao Phong đang định nói gì thì bên ngoài trại, chiến đấu đã bắt đầu mở màn.



Cô ta nhìn thấy nam tử khôi ngô tuấn tú thân mặc huyền y phóng ngựa nước đại, hoàn toàn không sợ đao quang kiếm ảnh, thần sắc lạnh lùng dường như xem thường mọi thứ, trong mắt chỉ có mục tiêu!



Mục tiêu của hắn chính là Ấn Hải cưỡi ngựa đứng trước trận, nhị ca của cô ta.



Ấn Dao Phong có thể nhìn thấy nhị ca cũng nắm chặt đại đao, nhìn chằm chặp về phía nam tử đang phi ngựa tới.


Ư đột nhiên đẩy cánh tay lên, chân đồng thời kẹp chặt, ngựa lập tức xoay vòng, đại đao của Ấn Hải chệch đi, rơi xuống sau đuôi ngựa.



"Đánh lại!" Ấn Hải thét lên một tiếng, tiếp tục vung đao chém xuống.



Ưng cười nhạt: "Lẽ nào không có ai nói với ngươi rằng vũ khí không phải càng nặng càng lớn là càng có cơ hội chiến thắng sao?" Nói xong hắn bay lên khỏi lưng ngựa, người bay trên không vung trường kiếm chém qua đầu Ấn Hải, Ấn Hải phản ứng cũng nhanh, lập tức cúi người, nhưng vẫn chậm một chút, lưỡi kiếm chém qua đầu, cắt đi búi tóc của hắn, chỉ còn lại một chút tóc ngắn xõa xuống, lập tức trở nên vô cùng nhếch nhác.



Ấn Hải trong lòng khiếp sợ, vốn dĩ hắn tưởng rằng mình có vài phần chắc chắn có thể thắng được Trầm Sát, bây giờ xem ra tới một trong tứ vệ thuộc hạ của Trầm Sát hắn cũng không đánh nổi!



Nhìn lại, phe mình tuy có một ngàn hai trăm người, cũng rất dũng mãnh nhưng vẫn bị đối phương áp đảo đánh.



Ấn Hải mặt tái mét.



"Này, phân tâm trên chiến trường, muốn chết bổn vệ cho ngươi được toại nguyện." Giọng Ưng vang lên, sau đó một luồng mãnh lực đánh trúng vai hắn, hắn nhất thời không nắm chắc đại đao, đại đao rơi xuống đất.



Mất đi vũ khí, Ấn Hải trong lòng hoang mang, kiếm của Ưng vệ đã kề sát trên cổ hắn.



Trên lầu tháp vọng tới tiếng hô lớn: "Đừng giết nhị ca của ta, chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng!"



Việc đã tới nước này, Ấn Phi cũng không ngăn Ấn Dao Phong nữa, nếu đánh tiếp họ không có cơ hội thắng, hơn nữa có chết nhiều người hơn nữa.



Ba trại chủ của Dao Phong Trại quy thuận.



Ấn Dao Phong đi theo hai huynh trưởng bị dẫn tới trước mặt Trầm Sát, cô ta ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đẹp như thiên thần trong mắt mình, ánh mắt có phần si mê.



"Đế Quân, Dao Phong nghe nói lập mười công cho Đế Quân có thể thành phi, Dao Phong cũng muốn lập hai công cho Đế Quân!"



Vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc nhìn cô ta.



Hai công?