Đế Vương Sủng Ái

Chương 218 :

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Mấy người này lại sống ở đây!



Lâu Thất liếc nhìn họ: "Tại sao các ngươi không sống trong thành? Có chân có tay, tìm việc gì làm cũng được mà?"



Nào ngỡ gã Đồ Bôn đó rầu rĩ nói: "Chúng tôi không biết phải làm gì."



Lâu Thất ngẫm nghĩ một lát cũng hiểu, những người này từ nhỏ đã không có ai quản giáo, làm gì có quan niệm muốn làm việc gì để nhận thù lao nuôi sống bản thân.



"Vậy công phu của các ngươi là do ai dạy?"



"Trước đây có một lão đạo sĩ, ông ta không có tiền uống rượu nên bị người ta đuổi ra ngoài, là mấy người chúng tôi giúp ông ta xin tiền mua rượu uống, kết quả là ông ta dạy chúng tôi hai tháng, ông ta đi rồi, nói là muốn đi ngao du sơn thủy." Khi Đồ Bôn nhắc tới lão đạo sĩ đó, hai mắt thoáng vẻ nhớ nhung, Lâu Thất sững người, quay lại nhìn những người khác, những người khác cũng vậy.



Chỉ dạy hai tháng võ công đã có thân thủ thế này, chứng tỏ những người này ngộ tính rất tốt! Hon nữa tình cảm của họ đối với lão đạo sĩ đó cũng khiến nàng cảm động.



Nàng nghĩ tới lão đạo sĩ thối, cũng không biết nàng còn có cơ hội gặp lại ông ta nữa hay không, việc mà ông ta nói muốn nhờ nàng giúp là việc gì. Những ngày qua nàng cũng không nằm mơ thấy ông nữa.



Bên ngoài mưa gió mỗi lúc một lớn, nhưng đoạn đường này có núi che nên cũng khá ấm áp. Đám người Đồ Bôn không dám có ý định bỏ chạy, cũng không biết chạy đi đâu, ngược lại ngoan ngoãn đi đun nước nóng cho nhóm người Lâu Thất, cống hiến mấy chiếc bánh to, sau đó lại ngồi sang một bên.



Ba con ngựa tự ắn cỏ bên đường, Lâu Thất và Trần Thập, Lâu Tín mỗi người lấy một chiếc ghế ra ngồi bên cạnh đống lửa do đám người Đồ Bôn nhóm, vừa uống nước nóng vừa gặp mấy cái bánh lạnh cứng.



Bỗng nhìn thấy mấy người kia nhìn chằm chặp vào... bánh trong tay họ.



Xem ra đây cũng chính là chút thức ăn cuối cùng còn sót lại của họ. Con đường này ngoài người vào núi hái thuộc hoặc săn bắn ra, cơ bản không có ai đi qua, hiện giờ tuyết rơi lại càng không có người qua lại.



Mấy người này chắc ban nãy rất vui mừng vì cuối cùng cũng đã có một phi vụ, kết quả bị họ ăn hết đồ ăn. Nghĩ cũng thấy tội nghiệp cho họ.



Lâu Thất ngẫm nghĩ, hạ giọng nói với Trần Thập và Lâu Tín: "Các ngươi cho rằng, dẫn theo họ có được không?"
"Phòng hạng ba cũng tốt lắm rồi, công tử tử không biết chứ, rất ấm, tốt hơn hang động của chúng tôi nhiều, huynh đệ chúng tôi rất vui!"



"Vui là được" Lâu Thất đương nhiên không vì việc này mà bắt họ phải đổi phòng, họ có lòng là được.



Những việc tiếp theo do Đồ Bôn lo liệu, hắn dắt ngựa tới chuồng ngựa cho ăn, lại còn sắp xếp một người ở đó trông chừng đề phòng có người trộm hãn huyết bảo mã của nàng. Sau đó lại tìm tiểu nhị mang cho họ mấy thùng nước nóng lên, bố trí một bà bà đi giặt đồ cho họ, gọi một mâm cơm thịnh soạn đợi họ tắm xong sẽ lên món.



Lâu Thất mỉm cười hỏi hắn: "Ngươi là đàn ông tại sao lại chu đáo tới vậy?"



Đồ Bôn cười hì hì nói: "Tôi cũng là đại ca của mấy người bọn họ? Bình thường cũng phải chu đáo một chút, nếu không sao sống nổi."



Từ khi rời Phá Vực, họ vội vã lên đường, dọc đường vào thành nghỉ ngơi ăn uống, Phạm Trường Tử cũng hối thúc như quỷ đòi mạng, sau đó lại ở một tháng trong Thần Ma Cốc, sống trong sơn động ăn cỏ dại, bây giờ ra ngoài lại phải đội gió tuyết đi suốt mấy ngày, Lâu Thất cùng Trần Thấp Lâu Tín ngồi yên xuống ghế, ăn đồ ăn nóng hôi hổi, cảm giác giống như vừa mới sống dậy.



"Gọi một vò rượu nhé?" Lâu Thất đột nhiên muốn uống rượu.



"Công tử có thể uống rượu sao?"



"Coi thường bổn công tử sao, nào nào nào, gọi ba vò mỗi người một vò, xem ai uống hết trước!" Lâu Thất tâm trạng rất vui, nảy sinh ý muốn đấu rượu.



Trần Thập có vẻ rầu rĩ nhìn nàng: "Công tử, như vậy không được đâu, nếu như công tử uống say rồi, mấy người thuộc hạ đều không tiện chăm sóc." Hắn nghĩ nếu như rượu đổ vào người hay nôn ói, họ đều là nam tử, sao có thể giúp nàng thay đồ lau người được.



Lâu Tín cũng lập tức gật đầu, tỏ ý thực sự không được.



"Các ngươi coi thường bổn công tử, các ngươi say rồi bổn công tử cũng không say." Lâu Thất liếc nhìn bọn họ.



Lúc này một giọng nói dịu dàng bất ngờ vang lên: "Tại hạ uống cùng công tử có được không?"