Đế Vương Sủng Ái

Chương 220 :

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Đương nhiên, bây giờ chỉ mới vừa xây dựng tường thành và cổng thành, nhìn qua cổng thành rộng mở có thể thấy bên trong chưa hề có kiến trúc gì cả, hàng trăm người đang bận rộn xây dựng nhà cửa, còn có cả một số binh sĩ mặc quân phục thống nhất đang đứng bên chỉ huy đôn đốc, tốc độ của họ rất nhanh, không ai lười biếng cả.



Hai chữ lớn rồng bay phượng múa trên cổng thành, vết tên của tòa thành này.



Thất Thành.



"Việc này là sao?"



Phạm Thường Tử suýt chút nữa lại hộc máu.



Đã nói là hoang sơn dã lĩnh không có người qua lại cơ mà?



Nạp Lan Tử Lâm thì lẩm bẩm đọc: "Thất Thành, Lâu Thất, Lâu Thất. Thì ra là vậy." Sư phụ hắn rõ ràng đã bị Lâu Thất chơi một vố. Xem ra khố phòng của Độc Nhãn ở trên núi, báu vật trong khố phòng đã không còn nữa rồi.



Phạm Trường Tử ôm ngực, nghiến răng nói: "Vào, đi vào! Ta phải xem xem, ai dám lấy đồ của ta."



Nếu như Lâu Thất ở đây, nàng chắc chắn sẽ mỉm cười chửi một câu: Có cần thể diện nữa hay không? Những thứ đó có viết tên ngươi sao?



Không có, vậy thì dựa vào đâu mà nói là của ngươi.



Có điều xe ngựa của họ còn chưa kịp vào thành đã bị một đội binh sĩ ngăn lại. Không đợi Phạm Trường Tử lên tiếng, binh sĩ đi đầu liền nói với người phía sau: "Truyền tin cho Đế Quân, Phạm tam trưởng lão của Vấn Thiên Sơn tới Thất Thành!"



"Tuân lệnh!"



Binh sĩ sau lưng lập tức đáp lời, vung tay lên, một con chim bồ câu đưa thư tung cánh bay đi, và nhanh chóng bay rất xa.



Phạm Trường Tử: "..."



Nạp Lan Tử Lâm: "..."



Như thế này là đề phòng ông ta ư? Vì trước đây ông ta bị lòng tham làm mờ mắt, không suy nghĩ gì đã giết sạch đám người Độc Nhãn, với công phu của ông ta nếu như lại đại khai sát giới, hàng nghìn người ở đây cũng đủ để đồ sát nửa già, nhưng bây giờ người ta đã truyền tin đi rồi, lập tức dập tắt sát ý trong lòng ông ta.




Lâu Thất nhìn trang phục nam nhi của mình, nhướng mày.



Vân Phong có điểm này rất tốt, hiểu nàng khéo léo từ chối tuyệt đối không giận, liền thu tay lại lùi sau một bước mỉm cười đợi nàng xuống xe.



Lâu Thất nhảy xuống xe, động tác dứt khoát hơn cả hắn. Khi nàng đang định nói chuyện với Vân Phong thì thấy trước cổng nhà trọ có một thiếu nữ mặc áo choàng lông thỏ trắng đang nhìn nàng, gương mặt ửng hồng, thấy nàng nhìn tới, thiếu nữ đó liền e thẹn quay người bước đi.



Như vậy là có ý gì?



Lâu Thất cảm thấy không hiểu, Trần Thập bước xuống xe bật cười nói: "Công tử, cô nương đó hình như ưng ý công tử đấy."



"Ta ngất, Trần Thập à, ngươi đừng dọa ta!" Lâu Thất đúng là đã bị làm cho sợ hãi, không lẽ nàng vừa tới thành Lạc Dương đã có người theo đuổi?



Cũng may thiếu nữ kia đã bỏ chạy rồi, nếu không nàng thật sự hơi sợ.



Nhà trọ Lạc Dương, nhà trọ lớn nhất thành Lạc Dương, vị trí nằm trên trục đường chính của thành Lạc Dương, do hai tòa kiến trúc ghép lại, phía trước là tửu lầu và phòng hạng ba, phía sau là hoa viên và phòng hạng nhất, hạng hai, nghe nói có hai tiểu viện độc lập, là phòng hạng giáp, có điều một ngày cần một trăm lượng bạc.



"Đây không phải là Vân công tử sao?" Chưởng quỹ ở trong nhìn thấy họ liền mỉm cười ra đón. Vốn dĩ định kể với Lâu Thất về vị tri phủ kia, hắn liền tạm thời dừng lại, quay người chào hỏi chưởng quý.



"Lạc trưởng quỹ gần đây có khỏe không?"



"Khỏe, Vân công tử đã lâu không tới rồi!"



"Ừ, không ngờ Lạc chưởng quỹ vẫn còn nhớ tới tại hạ."



"Còn nhớ chứ, sao có thể quên được? Vân công tử năm đó còn giúp ta một việc lớn."



Lâu Thất thấy Vân Phong nói chuyện với chưởng quỹ rất thân mật, đột nhiên lại nghĩ tới Đông Thời Ngọc. Ở phương diện nào đó, Vân Phong khá giống Đông Thời Ngọc, ví dụ như hai người đều rất ôn hòa, thưởng mỉm cười khiến người ta có cảm giác rất ấm áp dễ chịu.



"Tránh đường, tránh đường! Lạc chưởng quỹ, Trâu đại phu có phải ở chỗ của ông không? Mau gọi bà ta ra đây, có người sắp chết rồi!" Một tiếng thét lo lắng vang lên.