Đế Vương Sủng Ái

Chương 230 :

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Chẳng lẽ Kim Lão từng xuất hiện ở gần thành Lạc Dương này?



Vậy thì nếu Tử Vân Hồ bị cướp đi thì Kim Lão đang ở đâu?



Chu đại quản sự lúc này mới hoàn hồn: "Vậy thì, Tử Vân Hồ đã theo Thất công từ thì chính là của Thất công tử."



"Đi theo ta"



Một bóng đen vút qua, lao về phía Lâu Thất.



"Công tử." Trần Thập và Lâu Tín rút thanh bội kiếm, hai mũi kiếm lao về phía người đàn ông.



"Lùi lại. Hai ngươi không phải đối thủ của hắn." Lâu Thất đẩy Tử Vân Hồ về một phía, đưa tay kéo hai người họ về phía sau.



Nhưng cô đã chậm một bước. người đàn ông kia vung tay, cuốn lấy hai thanh kiếm ra khỏi tay của Trần Thập và Lâu Tín.



Chưa kịp ra tay đã bị người kia đoạt kiếm, Trần Thập và Lâu Tín biến sắc.



"Tiểu tử, đừng nghĩ rằng các người là đối thủ của ta." Người mặc áo đen một tay chặt đứt hai thành kiếm, 4 đoạn kiếm rơi loảng xoảng.



Lâu Thất cười: "Không thử thì làm sao biết được?"



Từ tay cô một cây roi Hắc Châm vút ra, vút một tiếng quất mạnh vào mặt hắn. Người đàn ông giơ tay ra định tóm lất thế nhưng không ngời cây roi tuột ra. Dù bị tuột ra nhưng cây roi ấy lại có cảm giác cứn như thép.



Người này kinh ngạc. hắn ta chưa bao giờ chạm vào một cây roi như thế này. Cứng như thế sao có thể làm thành roi, nếu là roi, sao lại cứng như thép được.



Đúng lúc hắn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Lâu Thất uốn cổ tay, đuôi của cây roi quất mạnh, hằn một vệt lớn trên mặt hắn.



Hắn đưa tay lên sờ lên mặt, rồi vuốt nhẹ một cái, không ngờ da bị tróc một mảng, máu chảy dầm dề trên mặt



Lâu Thất lùi lại một bước, một tiếng sáo vang lên. "Không ngờ roi của bổn công tử lại có thể gây ra vết thương thế này.




Đi qua một hành lang dài lát bằng gỗ, Lâu Thất dừng bước, nhìn thấy một mảnh áo phía sau chiếc cửa chắn hình tròn phía trước.



"Công tử?" Trần Thập nói khẽ



"Đi thôi." Lâu Thất lắc đầu, đi ra khỏi cửa.



Sau khi quay lại phòng trọ ở thành Lạc Dương, Lâu Thất nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Vân Phong, cô đi qua đó gõ cửa. Không có ai mở.



"Công tử chẳng lẽ còn đợi Vân Phong công tử nấu cả bữa đêm hay sao?" Trần Thập có chút lo lắng. Bây giờ đã là giữa đêm, về thì về thôi còn gõ cửa phòng anh ta làm gì?



Lâu Thất nhìn hắn ta, Trần Thập lúc đó thấy khó hiều



"Ngươi không nói thì không sao, nói ra ta lại thấy đói. Trần Thập, ngươi đi nấu ăn đi."



"Hả, thuộc hạ nấu ăn sao?"



"Đúng thế, bổn công tử bây giờ thích ăn mì do ngươi nấu."



Trần Thập mặt khổ sở: "Công tử, thuộc hạ không biết nấu mì?"



"Thất công tử muốn ăn mì sao?" Một giọng điệu đà vang lên. Chủ tớ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, đã thấy Hàn Tiểu Chu cùng hầu nữ Đinh Hương Nhi bước nhanh tới.



Lâu Thất nhếch miệng



Hàn Tiểu Chu nhìn Lâu Thất với ánh mắt sáng tực, rồi quay sang nhìn Tử Vân Hồ, nói một cách đầy người mộ: "Không ngờ Thất công tử lại có thể thuần phục được Tử Vân Hồ phát sáng."



Tử Vân Hồ nằm dài trên cánh tay của Lâu Thất, lúc này đang ngủ sau. Cơ thể nó lớn hơn con mèo một chút. Lâu Thất ôm nó, một tay xoa lông của nó, cùng với bộ dạng ung dung tự tại, nên trông cô rất có sức hút thần bí.



Trái tim Hàn Tiểu Chu đập rộn ràng.