Đế Vương Sủng Ái

Chương 236 :

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Khi Tam di nương bị trúng dị hương triền miên cùng gia nô, bà cũng không biết, nữ nhi của mình cũng không chống lại được hiệu lực của nó, cũng lăn lộn với một tên thị vệ.



Tên thị vệ kia tuổi trẻ mạnh mẽ, sao có thể chịu được dụ dỗ, chỉ là sau khi xong việc, hắn nghe được bên Tam di nương có động tĩnh, thoáng cái ý thức được tình cảnh của mình, cũng không dám ở lại nữa, vội vàng kéo quần thoát thân.



"Tìm ra hắn cho ta, thành Lạc Dương ngày là nơi nào chứ? Hắn cho rằng hắn có thể trốn đi đâu?" Chỉ trong một đêm, Hàn gia chủ mất đi một ái thiếp và một nữ nhi, còn là dùng phương thức nhục nhã thế này, hắn kích động thiếu chút nữa thổ huyết.



Tất cả đều do tên Thất công tử kia.



Thù này không báo, ông ta sẽ không mang họ Hàn.



Lâu Thất cũng không biết sau đó Hàn gia thế nào, nhưng nếu có biết chắc nàng cũng sẽ không hổ thẹn. Hàn Tam di nương đúng là tự tìm đường chết, nữ nhi của bà ta mới có mười bốn tuổi, thế mà bà ta cũng có thể tự tay hạ bí hương như thế cho nàng, còn dạy nàng ta cách câu dẫn nam nhân nữa. Có người nào làm mẹ như vậy chứ? Hơn nữa, Hàn Tứ tiểu thư rõ ràng cũng tự nguyện, tự làm bậy không thể sống, nàng không ra tay với Hàn Tứ tiểu thư là đã nhân từ với nàng ta lắm rồi. Chính mẹ ruột nàng ta tự tay hạ dược với nàng ta, kết quả sau đó thế nào thì cũng không liên quan đến nàng.



"Thất công tử về khách điếm Lạc Dương sao?" Trên đường vắng không người, Triệu Vân dừng bước, quay người lại hỏi. Lâu Thất nhíu mày, trực tiếp hỏi: "Ngươi và Vân Phong có quan hệ gì? Hay là nói, bản thân ngươi chính là Vân Phong?"



Triệu Vân khẽ cười một tiếng: "Sao Thất công tử lại nhìn ra được ta có quan hệ với Vân Phong?"



"Nếu ta nói chỉ là do trực giác, ngươi tin không?"



"Chẳng lẽ Thất công tử thích Vân Phong nên có trực giác với hắn?" Trong mắt Triệu Vân chợt sáng lên.



Lâu Thất cắt một tiếng: "Thích nói thì nói, hẹn gặp lại."



Nàng không do dự xoay người rời đi.



Phía sau, âm thanh của Triệu Vân nhẹ như gió bay đến: "Lâu Thất, có một ngày ta sẽ nói với ngươi."
Tất cả mọi người, dù là người có tài nhưng không gặp thời hay người bị hãm hại, cuộc sống khổ cực, tiền đồ mờ mịt, hoặc chỉ là không hài lòng với nơi mình đang ở, muốn đổi một nơi khác, muốn thay đổi cuộc sống, thì đều có thể đến Phá Vực. Một Phá Vực mới, sẽ mở ra cho mọi người một thiên hạ hoàn toàn mới. Những người có hoàn cảnh như thế nhiều không kể xiết.



Thông báo của Đế Quân Phá Vực vừa phát ra, hầu như tất cả người trong thiên hạ đều sôi trào.



Vô số người nhanh chóng chạy đến Phá Vực. Hoang Nguyên Phá Vực yên tĩnh khiến người khác cảm thấy vô cùng hoang vu trước kia, bây giờ dọc theo đường đến thành Phá Vực thường có thể nhìn thấy người qua lại, thỉnh thoảng lại có xe ngựa, xe lừa đi qua.



Tất cả mọi người ở thành Phá Vực đều bận đến mức chân không chạm đất. Trong thành, khách điếm, cửa hàng, tửu lâu cũng nhiều hơn không ít. Bởi vì không phải ai vừa đến cũng có thể đến phủ nha đăng ký, sắp xếp, người quá nhiều, mỗi ngày đều phải xếp hàng chờ đợi. Hơn nữa, những người này cũng không thể ăn uống miễn phí được, cho nên, khách điếm, tửu lâu đều chật ních.



Ngoài ra, còn có những người tò mò muốn đến xem rốt cuộc bây giờ Phá Vực đã biến hóa đến mức nào. Do thám của các nước cũng đến. Có người có chút đầu óc buôn bán thì chở những vật tư mà họ nghĩ ở Phá Vực sẽ thiếu đến để buôn bán. Những người đó cũng chiếm không ít, khiến Phá Vực càng nhộn nhịp hơn.



Thất thành được xây dựng là do có rất nhiều người đến ở, cũng vì khả năng trị quốc của Trầm Sát vô cùng mạnh mẽ, hắn cho mọi người lợi ích, hi vọng, nhưng những quy định, hình phạt hắn định ra cũng cực kỳ nghiêm khắc. Thế nên, nếu đã bước vào Phá Vực, những người này cũng sẽ bị quy định và hình phạt trói buộc, bọn họ cũng chỉ có thể thu hồi suy nghĩ đến đây tìm thế ngoại đào viên của mình, một lòng sinh sống.



Một chuyện cũng được đẩy nhanh khác đó chính là chuyện chưng binh.



Chuyện này cũng chỉ có thể giao cho Ưng đích thân giám sát.



Trước tiên, Trầm Sát cùng với Hoa Vu Tồn lập ra các loại quy định, hình phạt, trao đổi với nhau, sau đó giao cho Hoa Vu Tồn đi làm. Hắn còn muốn thảo luận với thần y lập lên Ngự y viện, còn có thiết lập quốc khố, chế độ quan chức. Từng việc từng việc như thế khiến hắn bận rộn hận không thể có thuật phân thân, có thể biến ra vô số Trầm Sát đến làm.



Thế nhưng, dù bận rộn như thế, trong đầu hắn, khuôn mặt của mỗ nữ kia càng ngày càng rõ ràng.



"Chủ tử, người đã liên tục bận rộn suốt ba đêm rồi, đêm nay hãy nghỉ ngơi sớm một chút." Nguyệt để bản tấu chương cuối cùng đã được phê duyệt xong xuống. Hôm nay là trước ngày lập quốc, công việc rất nhiều, chỉ dựa vào một mình Trầm Sát căn bản không thể ngày nào cũng phê duyệt hết một đám tấu chương cao như núi này, cho nên mấy ngày qua ngày nào hắn cũng phải sang giúp đỡ.



Đèn lồng lay động, đêm cũng đã rất khuya, thân ảnh của họ lẻ loi chiếu lên bệ cửa sổ. Nguyệt nhìn cái giường nhỏ bên cửa sổ, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh, lần đó, sau khi giải vương chú Tây Cương cho chủ tử xong, Lâu Thất mệt mỏi nằm ở đó nghỉ ngơi, ngay cả động cũng không động, giống như đã chết.