Đế Vương Sủng Ái

Chương 243 :

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Lần đó họ rời thành Lạc Dương, vốn tưởng rằng Hàn gia Lạc Dương đã từ bỏ ý định, không ngờ ông ta dành ra ba ngày để tung tin và thầm tập trung gần một trăm người, có người muốn có Thiên Cơ Thảo, có người muốn lấy ngân lượng của nàng, có người muốn Tử Vân Hồ, thậm chí còn có người muốn lấy Đạp Tuyết của nàng.



Nàng không nhớ tới lần ở dốc Thập Lý là vì đó là lần đầu tiên nàng giết nhiều người tới vậy. Mặc dù không giết toàn bộ nhưng chết trong tay nàng cũng có vài chục người.



Vẻ mặt tham lam của những con người đó khiến nàng kinh tởm, muốn không làm gì cũng có thu hoạch lại còn muốn giết người diệt khẩu, càng có kẻ quá đỗi tham lam muốn bắt sống nàng dùng các loại cực hình để hỏi nàng từ đâu có được Thiên Cơ Thảo.



Nàng biết, nếu như nàng không một lần tiêu diệt hết bọn họ, dọc đường tới Bắc Thương sẽ không được yên bình.



Lần đó họ đã ép cho mặt lạnh lùng hắc ám trong tính cách của nàng phải xuất hiện. Dốc Thập Lý, dưới ánh hoàng hôn, nàng giống như tử thần đoạt lấy hết mạng người này tới mạng người khác.



Những kẻ còn lại người bị thương người phát điên, không ai dám đuổi theo nhòm ngó đồ của nàng nữa.



Nàng biết việc này sẽ lan truyền đi, nàng không quan tâm thiên hạ đồn đại ra sao về nàng, thích giết người, hung tàn, độc địa, đều được cả.



Nhưng bây giờ nàng cho rằng chỉ có tiếng ác không thôi vẫn chưa đủ, nàng cần thứ gì đó có thể chấn nhiếp được người khác.



Vì thế Lâu Thất bây giờ đang muốn có được thứ đó.



Nếu như là ở hiện đại chỉ có một mình nàng thì không nói làm gì, dễ ẩn nấp, hơn nữa lại là xã hội pháp chế, cho dù người ta có ám sát cũng phải ngấm ngầm thực hiện, nhưng ở cổ đại thì không như vậy, trên đường người giang hồ giết tới giết lui nhan nhản.



Nếu như mãi một mình cũng không được, như vậy nàng sẽ cảm thấy mình sẽ sống rất bị động trong thiên hạ này.



"Trần Thập, Lâu Tín, các ngươi nói xem, người trong giang hồ bây giờ sợ thế lực nào nhất?"



Nàng bất ngờ lên tiếng, khiến Trần Thập và Lâu Tín thở phào.



Trần Thập ngẫm nghĩ nói: "Hoàng thất, người bình thường và người giang hồ nhất định không dám đối đầu với hoàng thất."



Lâu Thất gật đầu, điểm này có thể hiểu được, người cầm quyền, từ cổ tới kim đều là những người mà người thường không dám đắc tội.



Nhưng nàng không muốn có quan hệ với hoàng thất? Lâu Tín vẫn còn đang suy nghĩ, Sư Gia ở phía sau đột nhiên bước tới vài bước nói: "Công tử, thuộc hạ có thể nói không?"
"Tiêu đại thiếu gia có gì cứ nói thẳng." Lâu Thất không thích trò chuyện với người lạ, cũng lười giao thiệp, vì thế thông thường nàng đều có sao nói vậy, không lòng vòng. Trừ khi có lúc tâm trạng hứng thú thích đùa.



Tiêu Kình nhìn Lâu Thất, lại nhìn Tử Vân Hồ trong lòng nàng, do dự một lát sau đó đứng dậy, bước lên hai bước, quỳ một gối trước Lâu Thất.



Lâu Thật không ngờ Tiêu đại thiếu gia lại quỳ trước nàng, trong lòng rất ngạc nhiên: "Tiêu đại thiếu gia làm gì vậy?"



Tiêu Kình nghiến răng nói: "Tiêu Kình biết đây là yêu cầu quá đáng, nhưng vẫn mong Thất công tử giúp đỡ."



"Ngươi cũng phải nói xem là việc gì đã chứ?"



Tiêu Kình đang định nói thì Lâu Thất xua tay: "Đứng dậy đi, ta không quen nói chuyện với người đang quỳ."



Tiêu Kình lúc này mới đứng dậy, ngồi lại vị trí. Trên bàn còn trà, hắn đang đun nước, bây giờ nước đang sôi sùng sục. Hắn đang định đưa tay cầm bình hãm trà, Lâu Thất nhanh hơn hắn một bước.



Hắn hơi sững sờ nhìn bàn tay thon dài trắng ngần của nàng đang nho nhã, thuần thục làm nóng chén nóng ấm, thêm lá trà, pha nước một lần, sau đó lại đổ nước trà đi, hãm lại lần hai.



Hắn biết lúc này mình không nên đờ đẫn nhưng hắn không biết tại sao không thể khống chế được bản thân cứ mải nhìn động tác và đôi tay của nàng mà quên mất lên tiếng.



Thất công tử có đôi tay thật đẹp.



Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Tiêu Kình.



Khi nàng pha trà, Tử Vân Hồ cũng nằm bên cạnh nàng, thi thoảng lại mở mắt nhìn nàng, sau đó lại nhìn hắn, cuối cùng lại nằm xuống. Hương trà bắt đầu lan tỏa, khói nóng bốc lên, trong lòng Tiêu Kình đã bình tĩnh hơn một chút. Lúc này hắn nghe Lâu Thất hỏi: "Tiêu đại thiếu gia bây giờ có thể nói rõ ràng được không?" Một chén trà nóng được đưa tới trước mặt hắn.



"Đa tạ Thất công tử."



Tiêu Kình uống chén trà, hàn khí trong người đã được xua tan, hắn thả lòng người nói ra ý định tới đây.



"Thất công tử chắc cũng đã nghe về chuyện Tiêu gia, Tiêu Kình to gan mời Thất công tử giúp đỡ. Tiêu gia hiện này muốn rèn một thanh bảo kiếm, Tiêu gia dám bảo đảm thanh kiếm này rèn xong có thể xuất hiện trên bảng binh khí thiên hạ, cho dù là Phá Sát của Đế Quân Phá Vực cũng chưa chắc có thể sánh bằng."