Đế Vương Sủng Ái

Chương 252 :

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Lâu Thất gật đầu. Không sai, Phá Sát hiện giờ quả thực đã thu lại toàn bộ ánh hào quang ngày xưa, tất nhiên, trừ việc nó vẫn còn có cái vỏ ngoài khá hoa lệ ra.



"Long Phượng kiếm trong tay Tiêu mỗ, hiện giờ đã ở trong hoàng cung, người đời không thể biết nó thực sự ra sao, thế nhưng nói một câu khá xấu hổ thì là, đôi Long Phượng kiếm đó, trên thực tế Tiêu mỗ vẫn chưa rèn được ra linh hồn thần binh, vì vậy, bọn nó mới không được xưng là thần binh. Còn có một thanh, hiện giờ đang ở trong tay của Thánh nữ Vấn Thiên Sơn." Tiêu Hỏa nói những lời này tuyệt không hề mang chút kiêu căng nào, trái lại còn nói trước đây khi mình chế tạo mấy binh khí đó có chút xấu hổ, tựa như là bởi giờ ông phát hiện ra chúng không đủ tốt vậy.



"Ông nói là Phượng Ngâm kiếm ư?" Lâu Thất nhớ tới thanh bảo kiếm kia Nạp Lan Họa Tâm trong Thần Ma cốc ngày đó.



Tiêu Hỏa gật đầu nói, "Không sai, không ngờ Thất công tử cũng có nghe qua. Thuộc tính của Phượng Ngâm kiếm là kiêu ngạo, lộng lẫy. Kiếm vừa xuất vỏ, ngươi sẽ có cảm giác như vậy ngay, đó là vì thanh bảo kiếm ấy muốn nói lên kiếm hồn của mình."



Lâu Thất nhướn mày, không sai, khi Nạp Lan Họa Tâm rút thanh bảo kiếm đó ra khỏi vỏ, tất cả những gì mà nàng cảm nhận được chính là sự kiêu ngạo, khoe khoang, quả thực giống hệt phong cách của Nạp Lan Họa Tâm. Có lẽ chính vì như vậy, Nạp Lan Họa Tâm mới có thể thích thanh Phượng Ngâm kiếm đó, mà nàng lại không hề. Lâu Thất từ trước đến nay đều không cảm thấy mình kiêu cạo, hơn nữa nàng còn không thích việc cố sức đi khoe khoang điều gì đó, tất nhiên, khi đánh vào mặt người khác nàng lại chẳng biết chán là gì.



Nàng cảm thấy bản thân mình trên thực tế có chút xấu tính.



"Người dùng thần binh, tốt nhất là có thể tìm thấy thứ mà có thuộc tính tương đồng với mình, Thánh nữ Vấn Thiên Sơn và Phượng Ngâm kiếm, khụ khụ, có tính cách rất giống nhau."



Lời này của Tiêu Hỏa khiến Lâu Thất có chút muốn cười.



Xem ra ông ta cũng cảm thấy Nạp Lan Họa Tâm là một con khổng tước kiêu căng.



"Nếu như không thể tìm thấy thứ cùng thuộc tính, vậy thì tốt nhất là tìm thứ có thuộc tính gần giống nhất hoặc ôn hòa nhất, như vậy thì người sử dụng thần binh sẽ không bị trái ngược với nó. Nếu như chọn một thần binh có thuộc tính hoàn toàn bất đồng, hơn nữa còn là một thần khí vô cùng cường hãn bá đạo, khi dùng một thời gian dài, tâm trí và tinh thần sẽ bị ảnh hưởng, nghiêm trọng hơn là có thể khiến tính tình đại biến." Tiêu Hỏa rất thận trọng nói.



"Vì vậy..." Lâu Thất có chút kinh ngạc, "Ý của ông là, không phải người cứ có thần binh là như hổ thêm cánh sao?"



"Có tốt có xấu." Tiêu Hỏa gật đầu.



"Vậy giờ ông cảm thấy, chiếc roi này, ta không hợp với nó sao?"



Đám Tiêu Kình Tiêu Thông đều ngẩn cả người, thế nhưng Tiêu Kình lại nhìn về chiếc roi đen bóng tản phát ra một loại hắc án thần bí túc xác, trong lòng có chút cảm giác mơ hồ.




Tiêu phu nhân sững sờ, "Sao lại đổ lên đầu ta chứ?"



"Lẽ nào không phải sao? Bà đừng tưởng là ta không biết, mấy năm nay bà vẫn luôn không biết vô tình hay cố ý mà biểu lộ ra một kiểu, Tiêu Vọng nên đội ơn Tiêu gia trước mặt nó, nên vì cái nhà này mà làm trâu làm ngựa để báo ân, phải tôn kính Kình Nhi, Thông Nhi, Dung Nhi, vì thế bọn nó mới là chủ nhân chân chính của Tiêu phủ! Bà còn dám nói không sao?"



Sắc mặt Tiêu phu nhân lập tức đỏ bừng, "Hiện giờ ông cái gì cũng đổ cho tôi phải không? Cái tên vong ân bội nghĩa đó thì liên quan gì tới ta? Ta nói cho ông biết, đừng có mà đối xử với người ngoài tốt quá, ông lại tuyệt không nghe!"



"Bà thì hiểu cái gì? Người ngoài nhân nghĩa, người ta ắt phải nhận nghĩa của ngươi đã!"



"Tiêu Vọng có nhận được ân nghĩa của ngươi không?" Tiêu phu nhân nhẹ nhàng nói một câu.



Tiêu Hỏa nghẹn lại nơi yết hầu, lên không được, xuống cũng chẳng xong.



Tiêu Kình vội nói, "Cha, con sẽ nhớ kĩ lời dạy của cha."



Tiêu Hỏa giờ mới thở phào, "Kình Nhi, Thông Nhi, sau này Tiêu phủ phải giao lại cho hai huynh đệ con, các con hiểu ý của cha là được." Ông lại trừng phu nhân và con gái của mình một cái, hừ một tiếng, "Bà nên nắm chặt cơ hội tìm nhà chồng cho Dung Nhi và Xảo Nhi đi, đã lớn như vậy rồi, người ngoài ai cũng nói Tiêu gia đang nuôi hai bà cô già đấy!"



Sao cô ta có thể là bà cô già chứ. Tiêu Dung từ trước tới nay đều không thấy mình già, thậm chí cô ta còn trẻ và xinh đẹp hơn mấy cô nương mười tám tuổi khác, dựa vào gia thế và vẻ đẹp của cô ta, những nam nhân tầm thường sao cô ta có thể gả qua chứ?



Lâu Thất đã có được roi Thí Hồn, tâm tình tốt vô cùng. Tiêu Hỏa nói để hoàn thành việc rèn đúc thanh bảo kiếm kia ít nhất phải cần khoảng mười ngày nữa, mười ngày này nàng tuyệt không thể ngồi ngây ra đó được, phải tìm vài chuyện để làm mới được. Lâu Thất quả thực là một người không chịu nổi rảnh rỗi.



Trở lại khách điếm, một cái bóng tím bổ nhào vào lòng nàng, Tử Vân Hồ u u dường như có chút gấp gáp, cái móng nhỏ không ngừng chọc chọc vào tay nàng.



"U u, u u!"



"Ta bảo này U U, ta không thể hiểu lời của mày đâu, lẽ nào Trần Thập bắt nạt mày, mày muốn mách ta sao? Có điều, ta sẽ đứng về phía Trần Thập đẹp trai nhà chúng ta đó."